Truyện điền văn là một thể loại văn học tập trung vào cuộc sống nông thôn và đời sống trong làng quê. Thể loại này thường miêu tả và khám phá cuộc sống của người dân nông thôn, công việc nông nghiệp, tình yêu, gia đình và các mối quan hệ xã hội trong một môi trường nông thôn. Truyện điền văn thường đưa người đọc vào những cảnh quan yên bình và thanh bình của nông thôn. Nó khám phá các khía cạnh về công việc trồng trọt, chăm sóc động vật, cuộc sống gia đình và những nỗ lực để cải thiện cuộc sống trong cộng đồng nông thôn.

Cốt truyện trong truyện điền văn thường tập trung vào những nhân vật chính sống và làm việc trong môi trường nông thôn. Những câu chuyện có thể xoay quanh các gia đình nông dân, những người vất vả làm ruộng, hoặc những người chuyển đến sống và thích nghi với cuộc sống nông thôn. Thể loại truyện điền văn thường tạo ra những câu chuyện chân thực, nhẹ nhàng và mang tính nhân văn cao. Nó thường khắc họa những giá trị gia đình, tình yêu và sự đoàn kết trong cộng đồng. Đồng thời, truyện điền văn cũng có thể đề cập đến những thách thức và khó khăn mà người dân nông thôn phải đối mặt trong cuộc sống hàng ngày.

Thể loại truyện điền văn thường tạo ra sự gắn kết và đồng cảm từ độc giả bằng cách khám phá và tôn vinh cuộc sống đơn giản và bình dị của nông thôn. Nó mang đến sự đậm đà văn hóa và truyền thống của làng quê, và có thể cung cấp cho độc giả một cái nhìn sâu sắc và triết lý về cuộc sống và giá trị nhân văn. Những truyện cực kỳ hot trong thể loại điền văn đang làm mưa làm gió hiện nay mà bạn không nên bỏ lỡ như Nữ Nhi Lạc Gia, Viễn Cổ Hành, Điền Viên Cốc Hương hay Cuộc Sống Ở Bắc Tống.

Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ Trong phủ đệ Diệp phủ, hoa rơi rực rỡ, rải đầy đất, đã đến một mùa xuân khác.
Trên đỉnh núi ở một thị trấn nhỏ vùng biên giới. Cố Tây Lăng khéo léo dùng xẻng đào ra một cái hố lớn, rồi ném người đàn ông nhỏ bé yếu ớt trên mặt đất vào trong hố. Khuôn mặt anh tràn đầy tiếc nuối.
Cuối hè đầu thu, thời tiết không còn nóng quá, mặt trời chiếu xuống làm ruộng ngô nóng đến thập phần nóng bỏng, một trận gió nhẹ phất qua, những lá ngô màu vàng theo gió nóng quay cuồng, đập vào trên người nhóm xã viên đang vất vả lao động.
Những ngày đầu năm 1975, Cố Linh là nhân viên ở xưởng thực phẩm, lúc này là lúc tan tầm của xưởng cô làm. Sau khi tan tầm, Cố Linh nhanh chóng đạp xe chạy về nhà mình. Cô cưỡi lên một chiếc xe đạp khá tồi tàn, chỉ cần Cố Linh đạp một cái chiếc xe đã vang lên loảng xoảng.
Trong lúc Tô Thấm Nhiễm mơ màng liền cảm thấy bốn phía rất ồn ào, mày cô nhẹ nhàng nhăn lại, sau đó lại cảm thấy không khí vẩn đục, hỗn tạp mùi mồ hôi, mùi chân thối.
Editor: Hye Jin“Không… đừng, đừng!”Tư Ninh Ninh bật tỉnh dậy từ trong giấc mơ, ngồi dậy, ***** phập phồng dữ dội, mồ hôi lấm tấm trên trán rơi xuống, đôi mắt đen lấy ngạc nhiên mở to.
Công xã Thạch Kiều, có bảy đội sản xuất. Trời âm u, bên ngoài mưa vẫn không ngừng rơi xuống, ở trên mặt đất kêu bùm.
Trong một phòng bệnh ở bệnh viện công chức xưởng bông vải thành phố Bắc Kinh, ba người phụ nữ vây quanh bên giường nhẹ giọng nói gì đó với người trên giường bệnh, có thể nghe được tiếng khóc lóc như có như không truyền ra.
"Đại Sơn, nương, nương hình như không còn thở nữa......" "Nương, nhi tử bất hiếu!" Bên tai truyền đến tiếng gào khóc. Trình Loan Loan mở choàng mắt ra.