Cố Ninh kinh ngạc nhìn bên ngoài cửa sổ, không dám chớp mắt một chút nào. Cảnh tượng này giống hệt những điều thường xuất hiện trong mơ của cô, tần suất cực kỳ cao, thế cho nên sau khi cô sửng sốt năm phút, vẫn còn cảm thấy hoài nghi, đây không phải sự thật, cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi…
Trong một tòa lâu đài cổ nơi rừng sâu, nắp một chiếc quan tài bật mở. Một đôi mắt đang khép hờ mở ra, đảo mắt nhìn quanh căn phòng, mỉm cười thiết huyết.
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả không gian. Màu sắc ảm đạm gợi tả một cảnh sắc buồn bã, thê lương.
Thẩm Từ Chiêu nhận thấy bản thân cô đang ở trong một giấc mơ.
Thỉnh thoảng có hình ảnh thấp thoáng hiện ra, tất cả đều rất xa lạ, không giống với nhừng gì cô đã từng nghe đã từng gặp, mà lại giống như một tác phẩm điện ảnh có nhiều phân cảnh chưa hoàn chỉnh.