Tôi, Bảo Ân, một cô gái nhà quê mắt cận, tóc xoăn, chiều cao mét rưỡi nhìn giống như con mọt sách nhưng không hề nha học lực của tôi kém lắm ^_^, nhìn tổng quát từ đầu đến cuối đúng là tôi chẳng đẹp không xinh không lung linh.
Nhạc chuông điện thoại vang lên, bên đầu dây kia vang lên giọng nói của Thiệu Vân -Bình Bình, mày đang ở đâu vậy? -ở nhà_ Bình Bình đáp Thiệu Vân thở dài như để lấy hơi thông báo cho nó một chuyện cực kỳ động trời
Sáng hôm nay như thường lệ, đôi chân thon dài bước lên từng bậc cầu thang rất nhẹ nhàng, vẫn dừng chân trước căn phòng đó, vẫn là tiếng gõ cữa “cộc cộc cộc”, Một giọng nói to từ trong phòng phát ra -gì nữa đây, đã bảo xíu nữa tao sẽ dậy