Tiết trời cuối năm xám xịt và u ám, còn kèm theo hơi lạnh như những mũi kim xuyên vào làn da, như lớp sương lạnh phủ lên dòng máu nóng đang chảy. Nhưng ở phương Nam vẫn náo nhiệt như cũ, dù cho có giảm thêm vài độ nữa cũng không quá lạnh, càng không có bông tuyết nào rơi xuống.
Vậy làm em trai của Tiêu Ngộ An đi. Tiêu Ngộ An cởi cái áo ba lỗ kẻ sọc bị súng nước bắn ướt ra, vứt vào trong rổ quần áo bẩn. Bên ngoài cửa sổ vọng vào tiếng của Tiêu Cẩm Trình: "Tiêu Ngộ An! Anh trốn kĩ chưa? Tiêu Mục Đình đang tới tìm anh đó! Anh ở đâu vậy?"
Editor: Vì phần giới thiệu giới hạn kí tự nên mình chuyển vào đây nha. Có vẻ như tác giả khóa truyện trên Tấn Giang rồi nên mình không rõ tác giả viết vào thời gian nào, trên wikidich mình thấy cập nhật lần cuối là vào 04/12/2019.
Di động trên bàn vang lên, phục vụ bưng tới một ly hồng trà lạnh, Kỳ Lâm nói tiếng “cảm ơn”, đặt quyển sổ da mềm lên đùi, đeo tai nghe tiếp nhận cuộc điện thoại. “Ô, sao cậu lại nhận được điện thoại?” – Âm thanh của Cố Nhung ở đầu dây bên kia hơi lớn.
Trong đám thiếu gia tiểu thư*, Thành Khoảnh là người duy nhất mặc lễ phục quân đội. * Từ gốc là 少爷公主: Mình đi hỏi thì có bạn bảo bên Trung hay dùng từ này để chỉ trai/gái bao á. Tác giả dùng như vậy nên mình cũng giữ nguyên như vậy luôn.
Chiếc Ford Business màu xám đen lươn lẹo trong dòng xe cộ, từ từ đi về phía phía bên kia của trạm kiểm soát. Ngoại trừ tài xế, tất cả mọi người trên xe đều phải xuống xe, cầm thẻ biên phòng và chứng minh thư để kiểm tra an ninh.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương có nội dung bằng hình ảnh