*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giữa hè, thành phố An nóng đến phát bực. Dù mặt trời đã lặn, bầu trời đã tối đi một nửa, nhưng cái oi nóng ngày hè vẫn không hề giảm bớt.
Địa ngục không có ánh sáng, tựa như phòng biệt giam tối tăm ẩm thấp, thân thể hai thiếu niên gầy yếu rúc vào nhau.
Song sắt chật hẹp văng vẳng tiếng chó săn từ bên ngoài vọng vào, thiếu niên nhỏ hơn khẽ cất tiếng hỏi: “Vì sao anh lại muốn làm diễn viên?”
Trong căn phòng khép kín đủ loại âm thanh ầm ĩ, xa hoa trụy lạc, vài cậu ấm trắng nõn đang ngồi trên đùi khách nũng nịu mời rượu.
Viễn Thành là một thị trấn du lịch nho nhỏ trên Tây Bắc, thật giống như tên, xa tít mù tắp, mùa ế thì quạnh quẽ chẳng được mấy mống trên đường, đến khi vào mùa thì xó nào cũng chật ních.
(*viễn: xa)
Trời đêm thành phố chưa bao giờ là tối mịt. Khắp nơi đều là ánh đèn neon chan hòa, nhịp sống ồn ào náo nhiệt cùng với những áng mây đen trên bầu trời cùng nhau che khuất hết ánh trăng và những vì sao sáng.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Truyện edit PHI THƯƠNG MẠI và ĐÃ ĐƯỢC sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác.
----------
Editor: Mờ Mờ
Vòi nước ở bồn rửa tay bị hỏng hết cả ba cái, chỉ còn hai cái gần nhà vệ sinh nữ có thể sử dụng bình thường, những cái khác đều bị hỏng van, không thể nào chỉnh lớn nhỏ, hễ mở ra là nước chảy ào ào ở mức lớn nhất.