Mưa rơi ngoài cửa sổ, từ góc này nhìn ra, những bức tường son của cung điện trong sắc đêm trở nên âm u. Hắn thì thào nói gì đó, lúc sau bật cười khúc khích. “Linh Phong huynh, có chuyện gì vậy?”, người bên cạnh đẩy hắn.
Thần trí Bách Lý Hàn Băng vẫn tỉnh táo, nhưng thân thể cứng đờ lại ngã vào lòng Như Tuyên. Dược vật Như Tuyên phối chế quả thực lợi hại, võ công cao thâm như y cũng không thể phản ứng, trong nháy mắt vô phương cử động. “Ngươi muốn làm gì?”
“Như Sương, sao ăn hết cơm rồi?”, hắn gắp rau cho vào chén của Bách Lý Như Sương. Bách Lý Như Sương cúi đầu dốc sức ăn cơm, cả khuôn mặt hình như chỉ chú ý đến phần cơm trong chén. “Tại sao ăn nhanh vậy?”, hắn đặt chén xuống bàn: “Nhai nhiều một chút rồi nuốt thì sẽ tốt hơn!”
“Thế này không được rồi.”  Bạch y thiếu nữ kéo tay lục y nữ tử bên mình  “Biểu tỷ, muội nghĩ nên bỏ đi.”