Sài gia trấn – một trấn nhỏ Vắng vẻ, ít khách, dân cư cũng rất ít, hơn nữa người dân chất phác, trăm ngàn năm qua chưa bao giờ có đánh nhau ẩu đả hay xảy ra ăn cắp và cướp bóc.
Năm nào đó tháng nào đó ngày nào đó, 14 giờ 23 phút 56 giây chiều nào đó, trong một căn phòng khách sạn rộng tổng cộng 11 mét vuông, trên đầu giường có 2 cái tủ, bên trái hai cái tủ đầu giường có 3 đóa tường vi, số lượng mỗi đóa hoa lần lượt là 32, 35, 38.
Khi bạn cùng phòng A gọi điện tới thì Du Nhiên đang làm ổ trong chăn bông. “Du Nhiên, cậu không đi tập trung à? Cả khoa đều đến đông đủ rồi, chỉ thiếu có mỗi mình cậu thôi.” Bạn cùng phòng A đã nói như thế.
Nghe nói, Chu Tráng Tráng khi vừa mới sinh ra cũng không phải gọi là Tráng Tráng mà là Chu Tiểu Nhu. Nhưng đứa nhỏ này dường như không chịu thua kém, con nhà người ta đói gào khóc đòi bú đòi ăn, nàng lại giống giây phút tiểu cô nương đứng bên cạnh Kim
Chuyện xảy ra như thế nào nhỉ? Để tôi nghĩ đã.
Đi đêm nhiều có ngày gặp ma. Xem mắt nhiều có ngày gặp phải người quen. Đây là lời tuyên bố của một vị tiền bối xem mắt khi chia sẻ kinh nghiệm với Mộ Bình Phàm.
Nửa tiếng trước khi bắt đầu đám cưới, trong phòng vệ sinh tôi nhận được hai cuộc điện thoại. Đầu tiên là của bạn thân Đàm Duy Nhất gọi từ nước Mĩ tư bản chủ nghĩa, thứ hai là Đàm Vĩ Vĩ từ thủ đô Bắc Kinh.
Dưới chiếc áo khoác dài màu trắng rộng thùng thình là một cơ thể có lồi có lõm mặc chiếc váy da màu đen bó sát người. Hai quả núi tròn trước ngực làm cho khóa kéo banh hết cỡ mém chút là bung ra, cái eo nhỏ một thước bảy tấc (~57cm) nhìn qua
Ngày 25 tháng 6, bầu trời đầy nắng, Lâm Mộc Mộc mang theo kỳ vọng tha thiết của mẫu hậu đại nhân đi ra cửa. Ở ngã tư đường đầu tiên rẽ phải, ở ngã tư đường thứ hai rẽ trái, ngã tư đường thứ ba ......