Kết thân Edit: Nhật Nguyệt Nhi Beta: Dực
“Xú tiểu tử đáng giận, ngươi thật sự để con bé đi một mình?” “Đúng vậy.” “Thật là đáng chết” “Mới gặp mặt đã mắng chửi người ta, lão cha, con ngoan của cha lại làm sai chỗ nào?”
“ Ngươi đang làm gì?” “ Làm đất” “Vụ thu cũng đã thu hoạch, còn sửa sang làm gì ?” “Chuẩn bị sang năm cày bừa vụ xuân.” “Ngươi yêu làm ruộng như vậy sao?” “Cuộc đời này ta không yêu gì cả, chỉ yêu làm ruộng.”
rước kia, trong thành Tô Châu có một người con gái quốc sắc thiên hương, vẻ đẹp thiếu nữ không ai có thể sánh được. Không biết có bao nhiêu vương tôn công tử quỳ gối trước váy của nàng, bà mối tới cửa cầu thân thiếu chút nữa dẫm lên cả cánh cửa.
Bóng đêm sương mù, mõ đánh canh ba, một khách đ**m u nhã tịch mịch, trong phòng trọ phía bên tay phải, một cánh cửa lặng lẽ mở ra, bóng người nhỏ nhắn xinh xắn mau lẹ  lắc mình ra sau, chợt đóng lại.
Nói năm đó, lâu ơi là lâu, ước chừng là thời Tam Quốc tranh thiên hạ, có vị bác học đa tài Gia Cát Khổng Minh tiên sinh trốn, à không, ẩn cư Nam Dương thành ở phía tây Ngọa Long Cương, mỗi ngày làm ruộng nuôi gà phiêu diêu tự tại không lo nghĩ.
Duyên cớ Khứ niên yến tử thiên nhai, Kim niên yến tử thùy gia? Tam nguyệt hưu thính dạ vũ, Như kim bất thị thôi hoa — Trương Viêm – Thanh Bình Nhạc
Lục Ánh sơn trang, tất cả người trong giang hồ đều biết, đó là một bang phái nữ tôn.
Đặng huyện ở vùng biên trấn cũng không tính là nhỏ, tuy không có danh thắng hay sản vật đặc biệt gì nhưng vì nằm trên đường quan đạo đến kinh thành nên có nhiều thương nhân lui tới, sinh ý tòan thành chủ yếu là nhờ vào tiệm cơm,khách sạn, tiêu cục cùng với tiền trang.