Đài Bắc, trung tâm đặc cần của cục Quốc An. Ánh mặt trời mùa xuân, thật là ấm áp. Chu Tại Vũ ngẩng mặt, hơi híp mắt, ngẩng nhìn ánh sáng màu vàng kim chiếu lóng lánh trên của sổ, từng kỷ niệm lướt qua trong đầu giống như đèn kéo quân. Sắp phải rời đi.
“Nghe nói lần này cậu quay về tìm vợ phải không?” Trong thư phòng rộng rãi yên tĩnh, câu hỏi đùa ấy vang lên rõ rệt, hòa vào tiếng gió vi vút bên ngoài cửa sổ, cuộn thành một dòng xoáy mãnh liệt dội thẳng vào tai Mạnh Đình Vũ.
Hội hoa xuân khô héo. Người nào? Phải chăng cũng sẽ khô héo trong cuộc sống vô vị mỗi ngày, mất đi sức sống?