Giống như đường hầm tối tăm dài dằng dặc vắt ngang sinh mệnh, phía cuối lóe lên ánh sáng mờ ảo tựa mây trời. Vân Hi cắn chặt răng, chịu đựng cơn đau đang chèn ép trên người mà đi về cuối đường hầm, hoàn toàn không biết chính mình đã độ minh xuyên.(1)