Đúng 6 giờ sáng, chuông báo thức vang lên. Thịnh Ngộ giơ tay ra, mò mẫm tắt đồng hồ. Theo thói quen cậu trùm chăn lên mặt, mơ màng lẩm bẩm: “Ngủ thêm một chút nữa thôi…” “Gâu — gâu gâu gâu gâu ——”