Căn phòng chật chội, chiếc đèn treo lắc lư. Hastur ngồi trong phòng thẩm vấn trống rỗng, chuyên chú nhìn chằm chằm (nếu hắn thực sự có cơ quan giống mắt người) vào vật trang trí duy nhất trong phòng – Một ô cửa sổ vuông vức nhỏ bằng lòng bàn tay, khảm vào tường. "Họ tên?"