Y là kẻ chỉ thích một cuộc sống bình lặng và điều này mọi người ở quanh y dần dà rồi cũng đã am hiểu. Đến nỗi, như hôm nay, ngay lúc này chẳng hạn, chẳng một ai bận tâm đến y.
Những hòn đá lởm chởm, những cỏ cây mọc từ trong khe dá, tất cả đều đen mịt đến mức không có chút sinh khí. Nại Hà sơn là một ngọn núi không cao lắm, song tiêu điều hoang vắng đến rùng rợn.
“Chỉ cần nhìn thấy tòa tháp cao nghều nghệu, có màu sẫm đen xì xì nổi bật giữa nền trời thì đó chính là Thạch Tháp bảo”.
Vẫn đứng uể oải dưới một cội du già để tạm tránh ánh nắng nóng gay gắt của vầng dương lúc đang ngọ là một gã tiểu cái có niên kỷ chỉ độ mười bốn mười lăm.
Năm Vũ Tông thứ tư thời Ðại Ðường. Quan trường biến loạn, gian thần cậy thế hoành hành, trung thần số bị hãm hại, số cáo lão về quê hoặc tìm chốn hoang sơn ẩn tích để khỏi chứng kiến cảnh dân tình bị ức h**p, trăm họ lầm than.
Bầu trời âm u. Mưa lất phất rơi. Trời mới chớm sang thu mà khí trời lạnh lẽo.
Trong rừng xanh thẳm ngát ngàn trên đỉnh Trường Xuân sơn cheo leo hoành tráng, một bên là lăng mộ khá lớn không biết tự bao giờ xuất hiện một thiếu phụ. Thiếu phụ trạc tuổi ngũ tuần, dù trời còn chưa sáng hẳn song người ta có thể dễ dàng đoán biết bà ta hẳn là một mệnh phụ quyền quý.
Hôm ấy, một chiều thu ảm đạm, ngàn lau xào xạc, lá vàng rơi rụng, trong rừng tiếng quạ kêu sương. Ánh tà dương vàng vọt chiếu xuống núi rừng mờ sương khói càng làm thêm vẻ não nùng...