Tháng ba.
Yên vũ Giang Nam.
Lạc hoa nhân độc lập, vi vũ yến song phi. Hoa rơi, người đứng một mình, mưa lâm râm, đôi yến tử bay ngang. Đôi yến tử đã bay qua tường đầu, một mình Thường Hộ Hoa vẫn còn đứng trong vườn.
Lầu nam nhạn lướt bóng song song,
Mưa sa tàu chuổi, gió lắc thùy dương
Phong linh trước cửa khua soang soảng,
Thê lương, sao không khiến người mắt sầu mộng tưởng.
Nhớ người ải ngàn dặm muôn dặm, nước thẳm non trường
Hoàng hôn.
Tây phong từng đợt lạnh se, thu diệp trút.
Tư Mã Nộ ngang tàng đứng dưới gốc cây, tà ào choàng không ngớt tung bay, nhìn xa xa cả người như cũng đang bay trong gió.
Đồi núi chập chùng, duy nhất một cội cây. Đất trời mênh mông, cũng chỉ cô độc một bóng người.
Ngày hai mươi bốn tháng sáu, trên lầu Yên Vũ.
Ngày hôm ấy phát sinh một sự kiện mà nhìn qua cũng đã không đơn giản, nhưng hậu quả về sau vẫn hoàn toàn bất ngờ đối với Thẩm Thăng Y.
Hoàng hôn.
Mặt trời chưa lặn.
Ngôi chùa cổ vắng lạnh.
Một đôi quạ già không biết từ đâu bay tới, đáp xuống một cây cổ thụ trước ngôi chùa cổ, hoảng sợ kêu "quạ" một tiếng, đột nhiên bay lên.