Đối với Cúc Cự [1] mà nói, chuyện bi thương nhất là gì?
Đó chính là mình không nên đem nhân vật mình yêu thương nhất, số phận bi thảm nhất dưới ngòi bút của mình viết thành một nhân vật phản diện, làm nữ nhị*.
(*nữ phụ đầu tiên xếp sau nữ chính)
Hàng xóm của tôi là cái đồ lẳng lơ không biết xấu hổ.
Lẳng lơ không biết xấu hổ đã từng ba hoa khoác lác, nói như chém đinh chặt sắt rằng, trên đời này không có người đàn ông nào mà ả ta không câu dẫn được.