"Cha, cha nói lại lần nữa xem!" Lăng Sương trừng mắt nhăn mày giận giữ nói.
Bị con gái yêu nhìn bằng ánh mắt đó, Lăng Tâm Liêm không tự chủ mà co rúm lại.
Editor: Diệp Thảo
Tác giả có lời muốn nói: Mệt, mệt, lão tử rất kém văn, chương mới chỉ 1000 kí tự, thật sự là muốn nghĩ tiếp nhưng viết không ra.
Ngoài cửa sổ từng trận mưa phùn bay, se lạnh.
Một thiên kim tiểu thư vô cùng xinh đẹp, ưu nhã từ từ đi đến bên cửa sổ, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy bất mãn và bi thương.
Nàng tâm tình không tốt, bởi vì phụ thân nàng trên đường đi thu nợ gặp phải sơn tặc.
“Cây này là ta trồng, đường này là ta mở, sau này muốn đi qua ──”
“Biết rồi, biết rồi. Chỉ cần không giết ta, muốn tiền ta cho các ngươi!”
Uy h**p, lời còn chưa nói xong, mọi người đã bỏ lại toàn bộ tài sản trên người mình, trốn thoát khỏi hiện trường.
“Cái gì?!”
“Cái gì cái gì?”
Nữ tử không để ý tới nam tử phía sau, cứ thể đi vào giữa phòng. Gian phòng kia bố trí lấy màu hồng làm chủ, xinh đẹp mà tràn đầy nữ tính, tủ sách trên tường cũng để một loạt các loại sách.
“Là ta hỏi muội cái gì!”
Nhược vấn tương tư hà xử hiết? Tương phùng tiện thị tương tư triệt.
Tên của ta, là Hoa Điêu.
Ta không biết trước đây mình tên gọi là gì, thậm chí cả họ cũng chẳng rõ, đến tận hôm nay, ta vẫn không có họ, chỉ có tên — Hoa Điêu.
Còn nhớ mùa hè năm thứ nhất trung học đó, Thư Nhã Vọng vừa tròn mười sáu tuổi, có một trưa đột nhiên ba bảo Thư Nhã Vọng đến nhà làm gia sư cho cháu trai của cấp trên của ông, cô giật mình thon thót, điều cần biết về cấp trên của ba thì người đó chính là Tổng tư lệnh quân khu đồn trú thành phố S,
Mồng 7 Tết, thời tiết Đông Bắc lạnh đến nỗi người ta có thể thấy hơi thở trắng bốc ra kết thành một lớp sương trên lông mày. Khoảng sáu bảy giờ sáng là lúc đêm chưa tàn, trời chưa sáng, là thời điểm lạnh nhất trong ngày.