Truyện cổ đại là một thể loại văn học tập trung vào những câu chuyện xảy ra trong thời kỳ cổ đại, thường là thời kỳ lịch sử xa xưa hoặc thời kỳ trước công nghệ hiện đại. Thể loại này mang đến cho người đọc một cái nhìn về cuộc sống, văn hóa, xã hội và tư duy của một thời đại đã qua. Truyện cổ đại thường mô tả cuộc sống, tình yêu, gia đình, đấu tranh quyền lực và các giá trị truyền thống của thời kỳ cổ đại. Nó tái hiện các phong tục, truyền thống, văn hóa và trạng thái xã hội của một thời đại đã qua, đồng thời thể hiện cả những vấn đề về đạo đức, đấu tranh giai cấp và cuộc sống hàng ngày trong một bối cảnh cổ đại.

Truyện cổ đại có thể có đa dạng dạng truyện như tiểu thuyết, truyện ngắn, truyện tranh, và thậm chí cả kịch. Thể loại này thường chứa đựng yếu tố lãng mạn, phiêu lưu, hành động và cả sự thăng trầm của nhân vật chính trong cuộc sống cổ đại. Truyện cổ đại thu hút độc giả bằng cách mang đến một cái nhìn sâu sắc về một thời đại xa xưa và tạo ra sự tò mò và kỳ vọng về cuộc sống và những giá trị trong xã hội cổ đại. Nó cũng cho phép người đọc hiểu rõ hơn về lịch sử và truyền thống của một vùng đất hoặc quốc gia cụ thể.

Truyện cổ đại có thể mang lại cho người đọc sự lắng đọng, tưởng tượng và cảm nhận sự độc đáo của một thời kỳ đã qua. Nó là một hình thức giải trí phổ biến và là nguồn cảm hứng cho nghệ thuật, văn hóa và lịch sử. Những truyện cực kỳ hot trong thể loại cổ đại đang làm mưa làm gió hiện nay mà bạn không nên bỏ lỡ như Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối, Xà Vương Tuyển Hậu, Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương hay Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên.

Edit: Tiêu Hiên Phan gia mới mở một quán ăn nhỏ trên đường núi, quán không lớn, chẳng qua là một gian nhà tranh bình thường, bên trong bày hai cái bàn vuông, mấy băng ghế dài, nhiều nhất chỉ chứa được mười mấy người ăn cơm mà thôi.
Hương trà bảng lảng vờn quanh ngôi nhà nhỏ ven sông. Có nàng thiếu phụ ngồi u buồn giữa khung trời chiều, ánh mắt xa xăm nhìn về phương Bắc. Hoàng thượng, chàng sống có tốt không? Chim nhạn hót đầu xuân, sơn ca giữa trời hạ. Thiếp rất nhớ chàng, nhưng thiếp... không thể trở về.
Một thân áo bào tro, đạo giả tóc bạc trắng lẳng lặng trên sườn núi, hắn đã nhìn bên đó một ngày một đêm, tiểu đồng theo bên người sớm đã đói bụng đến choáng váng, ngay cả đứng cũng không nổi, thế nhưng không dám thúc giục, không biết sư phụ rốt cuộc muốn xem cái gì, vẻ mặt chờ mong rồi lại ngưng
Đã từng có người nói với nàng rằng: “Dù bất kể nàng đi đâu thì vẫn sẽ luôn có người dõi theo nàng từ xa...” Khi ấy nàng đã hạnh phúc biết bao nhiêu, cảm động mà rơi lệ, hạnh phúc mà mỉm cười. Nhưng còn bây giờ?
“Quyết định như vậy đi.” Phía trên đại điện kim bích huy hoàng, người ngồi trên long ỷ cầm định chuyên đánh xuống, cắt đứt tranh luận lải nhải của đại thần bên dưới. “Giao cho Di Thân Vương đi làm.”
Mưa phùn lất phất trên đường phố, chỉ thấy người đi đường che ô nhanh chóng bước đi, dù sao khiến gấu váy gấu quần bị ướt cũng không phải là cảm giác dễ chịu gì.
Tháng ba xuân hạ, Liễu Châu phong cảnh tuyệt đẹp, ven hồ Long Đàm vào đúng dịp lễ đạp thanh, thật là một nơi tốt để du ngoạn. Bên ngoài một trà *** ven hồ bỗng nhiên xuất hiện chủ tớ ba người. “Thiếu gia, phía trước có một trà ***, chúng ta đi tới đó nghỉ ngơi một chút đi.”
Bạch Phỉ Phỉ chết rồi! Nhìn theo góc độ chủ quan, cô chết đi như một anh hùng. Nhìn theo góc độ khách quan, cô chết đi thật là oan uổng.