“Nghe nói cậu và Đồng Phi góp vốn mở studio riêng rồi hả?" Người ở đầu bên kia điện thoại kinh ngạc hỏi cô.
“Thách thức lớn nhất trong cuộc đời này là gì?”
“Tiếng Anh cấp 4, tớ thi bốn lần mới qua.”
“Chí hướng của cậu có thể cao hơn một chút… chăm chỉ hơn một chút không, độc giả của báo tớ đều là học sinh, phải chú ý đến sự ảnh hưởng chứ.”
"Đại mộng thùy tiên giác, bình sinh ngã tự tri"
(Mộng dài ai sớm tỉnh. Đời ta, ta biết ta).
Bóng người mơ hồ trong suốt, nhẹ nhàng lay động trên cửa kính.
Ánh sáng leo lét trong căn phòng hắt ra bên ngoài chỉ chiếu sáng được nửa con phố.
Nương theo ánh sáng, Ân Quả nhìn thấy bóng đen to lớn ở bên kia con đường vừa đổ ập lên nóc một chiếc ô tô.
Dịch: CP88
Thẩm Chiêu Chiêu nghe được tiếng mưa rơi, trong khoảnh khắc ảo giác bản thân đã trở lại Thẩm trạch ở Sài Tang.
Trong ánh sáng mơ hồ nhìn thấy một bóng đen giơ đèn, ánh sáng vàng nhạt lóa mắt, nàng hỏi: "Ca ca đã đi qua núi Lạc Già chưa?"
Đây là thời đại sống mơ mơ màng màng,
Say thì sống, tỉnh thì chết.
***
Ánh trăng chiếu qua lớp cửa kính xe phủ một lớp lấp lánh lên tay cầm thanh ngọc Như Ý.
Ngày mười tháng hai.
Quốc lộ E40 tại Bỉ, tuyết đọng rất nặng, ô tô chạy cực kì chậm.
Cô lướt trang web, đã có tin tức về thiệt hại do trận tuyết này gây ra. Ô tô xếp hàng dài đến hơn 900 km, thật không biết khi nào mới kết thúc.
“Tớ bảo này, giờ tớ đang trên xe buýt.” Cố Thanh đeo tai nghe, chat voice với cô bạn cùng phòng trên chat room YY. “Đợi tớ về ký túc rồi nói nhé!”