Truyện đoản văn là một thể loại truyện ngắn, có đặc điểm là sự tập trung vào một câu chuyện ngắn và gọn nhẹ. Thường được viết trong một số trang hoặc đoạn văn ngắn, truyện đoản văn có thể truyền đạt được một thông điệp, một cảm xúc hoặc một tình huống đặc biệt. Dưới đây là mô tả về truyện đoản văn:

Truyện đoản văn hài hước: Truyện đoản văn hài hước thường tạo ra những tình huống hài hước, kỳ quặc và mang tính giải trí cao. Chúng thường xoay quanh các sự cố nhỏ, các tình huống đùa cợt hoặc những trò đùa lố bịch, nhằm gây tiếng cười cho độc giả.

Truyện đoản văn tâm lý: Thể loại này tập trung vào tâm lý nhân vật và những cung bậc cảm xúc của họ. Chúng có thể là những câu chuyện ngắn về tình yêu, đau khổ, hạnh phúc, luyến tiếc hoặc sự mất mát. Truyện đoản văn tâm lý thường mang đến cảm nhận sâu sắc và suy ngẫm cho độc giả.

Truyện đoản văn tình cảm: Thể loại này tập trung vào các mối quan hệ tình cảm, tình yêu và tình bạn. Các câu chuyện ngắn trong thể loại này thường tả lại những khoảnh khắc đáng nhớ, những mẩu chuyện lãng mạn hoặc những trải nghiệm tình yêu đau thương.

Truyện đoản văn kỳ ảo: Thể loại này tạo ra một thế giới kỳ lạ, ma mị và phi thực tế. Chúng có thể xoay quanh những hiện tượng siêu nhiên, những cảnh quan kỳ quái hoặc những sự kiện không thể giải thích bằng lý thuyết thông thường. Truyện đoản văn kỳ ảo thường mang đến sự thích thú và sự bất ngờ cho độc giả.

Truyện đoản văn thường có cấu trúc súc tích, ngắn gọn, và thường nhấn mạnh vào một ý chính hoặc một cảm xúc. Chúng là một hình thức văn học nhẹ nhàng, dễ tiếp cận và thích hợp cho việc đọc giải trí trong thời gian ngắn. Bên cạnh đó, còn có những truyện đáng phải đọc trong thể loại truyện đoản văn như Kim Chủ Không Yêu Tôi Chút Nào, Ngọn Lửa Rực Cháy, [Tản Mạn] Tuổi Thanh Xuân hay ABO Chi Mạt Thế Chiếm Đoạt.

Một trận tai nạn xe hơi, làm ta và ông chủ cùng nhau xuyên đến thế giới tiên hiệp.

Ông chủ trở thành một xà nhân bị Hợp Hoan Tông phong ấn trong Xích Diễm Động.

Đôi tay của hắn bị xích bằng huyền thiết nung đỏ, đuôi rắn dài mười mét đầy vết thương.

Ta xuyên vào bộ truyện tiên hiệp ngược luyến mà mình từng đọc. Xuất hiện trên con phố xám xịt, ta thậm chí còn cầm cái chảo, mặc bộ đồ ngủ hình con hổ nhảy đáng yêu của mình.

Hệ thống đưa ta đến đây có vẻ rất vội.

[Ký chủ là Tạ Ngưng, ngươi đã đến tiểu thế giới 7731.]

‘Bà ta’, tức là vợ chính thất của ba tôi, bà Chu.

Mẹ tôi là một tiểu tam.

Bà ấy rất đẹp, rất giỏi nũng nịu và luôn biết cách làm ba tôi vui.

Ba tôi mê mẩn mẹ tôi.

Suốt đời, mẹ tôi chẳng có chí hướng gì lớn lao, chỉ muốn trở thành chính thất.

1.

Tám giờ tối, tôi vừa mới cãi nhau với kẻ bủn xỉn Quách Hiểu Minh.

Cả hai đi ăn với nhau thế mà Quách Hiểu Minh nhất quyết không chịu chia tiền với tôi.

“Cô miệng rộng, răng còn dính cơm thế kia thì thể nào chả ăn nhiều hơn tôi?”

Trên núi có một mỹ nhân.

Ngọn núi này là chốn hoang sơ hẻo lánh, đá tảng nhấp nhô, tuy thiếu vắng hơi người nhưng chim muông đông đúc. Nếu đứng bên cánh rừng hô to, sẽ có đàn chim cả kinh ồ ạt bay ra, nháo nhác di tản làm rộn ràng cả khu rừng.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1.

Một ngày trước khi Tần Bách đăng cơ, ánh trăng sáng của hắn đã trở về.

Ngày hôm sau, hắn không nói hai lời, trực tiếp sắc phong Sở Oánh làm hoàng hậu trước mặt bá quan văn võ, giẫm đạp lên thể diện của nhà họ Vân chúng ta.

“Mẹ, còn vào cung không?”

1

Tôi đang nằm ngủ trên giường thì người đại diện của tôi, chị Triệu, xông vào nhà tôi, hất chăn bông, lớn tiếng hét lên đầy phấn khích.

"Cố Anh Anh, em nổi tiếng rồi!"

Tôi rên rỉ và vùi mặt vào chăn.

“Chị Triệu, chị bị ảo giác à?”

Năm Cảnh Đức thứ mười ba, lễ cập kê của trưởng tỷ nhà ta tổ chức vô cùng náo nhiệt. Cũng vào hôm đó, trưởng tỷ được đương kim Thánh thượng chỉ hôn cho Thái tử. Một lúc song hỉ lâm môn, mọi người trong phủ đều vui mừng, nở mày nở mặt.