Trước trán, khuôn mặt và sau đầu đều hằn sâu những nhát kiếm đáng sợ, chảy xuống những dòng máu nhuộm đỏ cả binh khí quái dị trên tay gã.
Tần Phi cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa. Cô không muốn tiếp tục sống như một cô gái làng chơi. Mặc Thiên Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, quay người lại. “Sao, chê ít?”
Hình như lần này là lần thứ....21 hay sao ấy nhỉ. Cũng tại ông ta cả thôi. Công nhận ông ta buồn cười thiệt, đã đuổi người ta giờ lại tìm về. Hứ, đây không thèm về nhá. Không có ông ta, mình cũng sống tốt chứ bộ, cũng bik kiếm tiền chứ bộ, cũng học giỏi chứ bộ. Cho ông ta hối hận, nhật kí nhỉ?
Biết Giang gia tính kế anh nên cô tự biết xấu hổ, sau khi hôn lễ kết thúc liền thay quần áo của mình rời đi, cô nhớ rõ đã vào một khách sạn nghỉ ngơi. Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, lại thấy mình đang cùng anh nằm trên giường cưới.
Còn hắn , phải nói là một người sống thật sự với mong muốn của mình nhất. Hắn đẹp trai , từng dìm chết nhìu cô wa ánh mắt đầu tiên và nụ cười quyến rũ điêu luyện ( nụ cười mà ai gặp cũng nghĩ là dành riêng cho mình…. hĩ >
Thứ Sáu hàng tuần Thư Điệp đều về nhà một lần, thời gian khác thì ở tại phòng nhỏ trong góc của công ty Ly. Ở nhà, hai đứa em cô đang xem chương trình tivi được phát lại.
Ti ngôn quận chúa sẽ nói: “Bàng Thống? Đó là tai họa của xã tắc! Nắm giữ binh quyền, tác uy tác quái… Bất quá hắn đánh giặc cũng lợi hại, mà người, thật có vài phần phong nhã, đối nữ tử thật ôn nhu, giống như… cũng không hẳn đáng ghét như vậy…”.
Ngày đó, cô đến buổi hẹn muộn, hắn không ngừng oán giận với cô. Cô giận hờn thẳng thừng nói lời chia tay với hắn. Rồi sau đó suốt ngày cô giam mình trong nhà với nỗi muộn phiền cùng hối hận.
- Đi còn kô vững đừng có nói chuyện với em - nó nói gần như hét vào mặt ông thầy - Đồ con nít... hức... em thì biết cái gì chứ - Thầy... - nó dí sát nắm đấm vào mặt ổng - Đấy!!! ha ha... chưa gì đã manh động rồi. Em đúng là giống... CON VẸT !!! ha ha đồ con vẹt