Gã đàn ông kết hôn.
Tắt đèn, động phòng cũng đã xong, tuy gã cảm thấy rất mệt mỏi nhưng vẫn không cách nào đi vào giấc ngủ.
Gió thổi xiêm y tha thướt bay phất phới, thực giống như tiên nữ đang múa điệu nghê thường ──
Đó là Lộ Y Y.
Tuổi không rõ, chỉ biết khoảng dưới song thập (hai mươi).
Tâm trạng lúc này của tôi thật kỳ lạ, cảm giác không thể diễn tả này là gì?
Ban nãy thật giống như xem một màn nháo kịch… Không! Chính xác mà nói là tai nạn xe hơi của một người. Mà của ai mới được?
Thư Tam Đao bị xưng lưu manh là có nguyên nhân.
“Ta đánh, ta giẫm, ta giẫm giẫm giẫm giẫm!”
Cừu Đại Địa anh dũng truy kích, liều mạng muốn đạp trúng sinh vật dưới đất.
Con gián phát ra tiếng kêu thảm thiết……A, không. Là Trương Lãng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Cổ Tiểu Mộc lấy tay gãi gãi đầu, miệng thì liên tục than vãn. Chưa từ bỏ ý định tỉ mỉ xem xét túi tiền từ trong ra ngoài đến những năm lần. Mở bàn tay to hữu lực đầy vết chai ra, đếm đi đếm lại tài sản còn sót lại trên tay một lần nữa.
Một, hai, ba, bốn, năm.
Năm!
Mục Cửu Ca ngồi trên bậc thang ước chừng nửa giờ, sau đó mới đứng dậy chậm rãi đi vào viện dưỡng lão.
Viện dưỡng lão này được xem như là ngôi nhà của người già, có diện tích rộng lớn, từ biệt thự cho đến khách sạn, mọi tiện nghi trong một khu nhà đều có.
Cô gái đã ngồi ở đây thật lâu.
Cô vẫn đang suy nghĩ, rằng cuộc đời mình vẫn chưa tính là dài.
Nhưng cô lại là một kẻ thất bại. Cô nghĩ.
Buổi tối, Thành Chu trằn trọc trên giường nhưng vẫn không tài nào chợp mắt được, thế là dứt khoát đi thẳng ra phòng khách.