“Ta đánh, ta giẫm, ta giẫm giẫm giẫm giẫm!” Cừu Đại Địa anh dũng truy kích, liều mạng muốn đạp trúng sinh vật dưới đất. Con gián phát ra tiếng kêu thảm thiết……A, không. Là Trương Lãng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Cổ Tiểu Mộc lấy tay gãi gãi đầu, miệng thì liên tục than vãn. Chưa từ bỏ ý định tỉ mỉ xem xét túi tiền từ trong ra ngoài đến những năm lần. Mở bàn tay to hữu lực đầy vết chai ra, đếm đi đếm lại tài sản còn sót lại trên tay một lần nữa. Một, hai, ba, bốn, năm. Năm!
Mục Cửu Ca ngồi trên bậc thang ước chừng nửa giờ, sau đó mới đứng dậy chậm rãi đi vào viện dưỡng lão. Viện dưỡng lão này được xem như là ngôi nhà của người già, có diện tích rộng lớn, từ biệt thự cho đến khách sạn, mọi tiện nghi trong một khu nhà đều có.
Cô gái đã ngồi ở đây thật lâu. Cô vẫn đang suy nghĩ, rằng cuộc đời mình vẫn chưa tính là dài. Nhưng cô lại là một kẻ thất bại. Cô nghĩ.
Buổi tối, Thành Chu trằn trọc trên giường nhưng vẫn không tài nào chợp mắt được, thế là dứt khoát đi thẳng ra phòng khách.
Sức cùng lực kiệt, Thành Chu l*t s*ch quần áo rồi ngâm mình vào nước ấm đã được pha sẵn trong bồn tắm. Hai ngày nay… Không, mà là trong khoảng thời gian này, hắn cứ như phải đi đánh giặc, cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi vô bờ bến.
Tám giờ tối, trung tâm thành phố, phòng 1905, Công ty giải trí All Star. Trợ lý Tiểu Trương vội vội vàng vàng đến gõ cửa phòng Quản lý. “Gì thế?” Bên trong truyền đến giọng nói thiếu kiên nhẫn.
Tiếng TV ở phòng khách rất lớn, xung quanh là mấy người đồng hương đang ngồi quây quần. Người đàn ông không hề chào hỏi bọn họ, đi thẳng về gian phòng của mình. Thật mệt… Vào phòng, người nọ ngã ngay lên giường.
Huyện Bình Dương có một ngọn núi, dáng núi như chiếc ‘chung’, dân bản xứ liền gọi nó là núi Chung. (*) chung là một loại đồ đựng dùng để đo ở thời cổ đại Trung Hoa, hình dáng từa tựa như chiếc lọ thắt cổ của Việt Nam ta.