Địch Vân cảm thấy trong đầu ong ong có chút không rõ ràng lắm, còn hơi trướng đau, mà trên người cũng có chút khó chịu nói không nên lời, thân thể giống như không chịu sự điều khiển, muốn nâng tay nhưng lại không thể động đậy.
Đường Đường, Đường trong “đường đường chính chính”.
Đường Đường vẫn luôn cảm thấy cha mẹ đã đặt cho mình một cái tên đặc biệt có giá trị nghệ thuật, nghe vừa kêu vừa dễ thuộc, lại không mất đi hương vị đàn ông…
Vừa mới xong ca học tối, Vũ Hàm Anh trở về ký túc xá, nhìn nhìn đồng hồ báo thức phía sau, mới chưa đến 8 giờ. Ông thầy Ý lên lớp chưa được một
tiết, nói bị đau họng, rồi thu dọn cặp chạy lấy người, đỡ được hai tiết
học sinh cũng vui vẻ, tự nhiên không có gì bất mãn.
Qua một trận mưa mùa hạ, trong rừng có thể ngửi thấy hương cây cỏ thản nhiên, nhưng thời tiết lại càng lúc càng nóng bức, tựa hồ mưa xuống cũng không thể làm giảm bớt cái nóng này, lá cây không hề lay động, không có một ngọn gió nào.
Hai chiếc xe ngựa từ trong rừng chạy vội đi qua.
Gió mát không ngừng thổi, đỉnh đầu là vầng trăng vừa tròn vừa lớn, những ngôi sao trên trời cũng không có vẻ như sáng lắm, đã bị đoạt đi hào quang, làm nền cho bụi đất đầy trời. Bốn phía là cỏ dại cao hơn người, bị gió thổi phát ra âm thanh tất tất tốt tốt …
Hôm nay là một ngày xui xẻo của Bố Tranh...