Cát vàng trải dài, tà dương như máu, mấy con hùng ưng đảo cánh trên không trung ngập sắc hoàng hôn, trong phạm vi mấy lý nhìn không thấy một tia khói bếp càng khiến cho cảnh hoàng hôn biên thành càng tăng thêm mấy phần cô đơn hoang vắng.
“Các ngươi nghe cho kỹ bổn soái nói đây, hai quân đối đầu, coi trọng chính là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, tốc chiến tốc thắng, có thể một đao chặt đầu đối phương, tuyệt sẽ không dùng đến hai đao, như vậy vừa lãng phí thời gian, lại không nhân từ, gia tăng sự thống khổ của đối phương,
Cái gì mà hoàng đế mới là cửu ngũ chí tôn, cái gì mà cai trị giang sơn, mở rộng lãnh thổ biên cương? Có được lòng dân thì mới có được thiên hạ, thiên hạ này vốn là giao phó cho nhiếp chính vương.
Nếu có ai hỏi Tề Tử Nhân cả đời này hận nhất người nào thì y sẽ không do dự trả lời chính là thằng hỗn đản ngay lúc này đây đang đi bên cạnh y, Đông Phương Hủ.
CHƯƠNG MỘT Ta là một tên nô lệ, từ thời khắc đầu tiên ta sinh ra, liền đã định phải nhận số phận nô dịch. Thế nhưng vì sao, vì sao trong đầu ta luôn chỉ có một ý niệm: chính là phản kháng, phản kháng số phận bất công này.
CHƯƠNG 1 Bắc phong gào thét, bầu trời âm trầm bao phủ khắp hoàng cung, vài con quạ đen đứng trên cây, oa oa kêu vài tiếng, vỗ cánh bay lên. Nơi đây vốn túc mục trang nghiêm giờ lại thêm vài phần bi thương.
Uy,đã nghe nói chưa? Hoàng Thượng tựa hồ lại nhắm trúng một quốc gia. Ai, thực đen đủi a, chúng ta lại sắp cần bồi dưỡng thêm nhân tài rồi .”
Sương trắng bao phủ, tường vân lượn lờ, kỳ hoa dị thảo trải rộng khắp nơi, thần mộc tiên thạch đều có thể tùy ý tìm thấy – thoáng nhìn như nhân gian tiên cảnh, đó là Vụ Ẩn Sơn.
Mười năm trước, Lý Thư Bạch cứu Thượng Quan Thiên Trảm, đưa hắn từ địa ngục hắc ám lên tận thiên đường. Hai tháng sau, vô tình đuổi hắn đi, mặc hắn lần nữa trầm mình trong địa ngục.