Khúc kính thông u xử, tiên cảnh biệt hồng trần.(1) Vụ Ẩn Sơn là nơi tiên sơn danh xứng với thật, nằm ở nơi hư vô mờ mịt, linh khí dư thừa tưới đều lên vạn vật trên núi, tiên thảo linh chi trải dài, thả hà(2) lượn lờ nước chảy róc rách, bốn mùa ấm áp như xuân.
Vào đông, trên ngã tư đường Lạc Dương, tuy rằng thời tiết rét lạnh, nhưng người đi đường vẫn đông như mắc cửi, ngựa xe như nước, một cảnh tượng thái bình không kể đâu hết náo nhiệt, phồn hoa.
Gió mang theo hương hoa bí ẩn, từng cơn từng cơn nồng nàn đập vào mặt. Lãnh Lạc miệng ngậm một cọng cỏ, hai tay gối sau ót, ngắm nhìn mây trắng lững thững trôi trên trời, đánh cái thở dài.
Tất cả mọi chuyện rốt cục phát sinh như thế nào, Lương Dịch đến bây giờ vẫn không hiểu. Cậu chỉ biết là cậu bị một người lai lịch bất mình dùng phương pháp nhanh như chớp bắt lấy, sau đó bản thân vô luận gào hét giải thích ra sao cũng chỉ nghe thấy tiếng gió thổi rít bên tai.
Ma Khác thế nào cũng không nghĩ tới, hận thù của long tộc cùng ma giới đã kéo dài ngàn năm, vậy là dưới một tình huống như thế lại dễ dàng được hóa giải.
Ánh trăng sáng rực, chiếu vào cây cỏ xanh um trong đình viện, thỉnh thoảng gió nhẹ thổi qua, cành cây lay động, chập chờn, lòa xòa như thơ như vẽ.
(Giản giới ở nhà Đông Phương Các) Giang hồ đầy những biến động bất ngờ, cũng như cuộc sống muôn màu muôn vẻ.
Gió mùa đông bắc lạnh một cách mãnh liệt, gào thét quét qua ngã tư đường, nơi có hai cây ngô đồng cao lớn trụi hết lá đang run rẩy.
Chỉ cần ai lăn lộn ở trên giang hồ liền đều biết.