Quyển dẫn: Sống tại tử địa
Chương 1: Lăng hoàng đề biển chết
------------------------------------------------------------------------------------------------------
 "Thế giới này tồn tại vì con –"
QUYỂN I: THẾ GIỚI NGƯỜI SỬ DỤNG VÀ KHÍ
" Ngày hôm nay Vương Công Minh lại không lên lớp?" Cung Tứ khẽ nhíu mày, chỉ vào chỗ trống bên cạnh nữ sinh.
Bầu trời “Vĩnh Trú” đang yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một khoảng không tối đen.
Trong không gian vô tận ấy, chỉ có duy nhất ở trung tâm có được một tia sáng.
Dịu dàng nhưng vô cùng rực rỡ, gần như có thể được xem là sự tồn tại xán lạn nhất.
Đó là một người nghệ nhân.
“Thế giới này tồn tại vì con –”
Điều thứ 1300: Người máy mất chủ nhân giám thị nên bị tiêu hủy ngay — [Ấn bản thứ 53 về Điều lệ Quản lý tổng hợp người máy giữa các hành tinh]
“Nhiên liệu không đủ! Nhiên liệu không đủ!”
Edit: Gia Linh
Beta: Mimi
*****
Hồ gia có ba đứa con, ba người tên phân biệt là Quy, Thích, Phản. Nghe nói ba Hồ mẹ Hồ vài năm trước khi sinh bọn họ luôn ở vùng khác, đặc biệt tưởng nhớ về nhà, vì thế tên của ba đứa con bức thiết phản ánh d*c v*ng chủ quan của bọn họ.
Hồ gia có ba đứa con, tên lần lượt là Quy, Thích, Phản. Nghe nói những năm mang thai mấy anh em bọn họ Hồ ba Hồ mẹ luôn phải bôn ba bên ngoài, vô cùng muốn quay trở về nhà, vì thế tên ba đứa con mới phản ánh mong muốn của bọn họ đến vậy.
Cẩn thận kiểm tra con số trên vé cùng con số trước mắt nhất trí, Hồ Bất Quy vội vàng mang theo hành lý chạy tới, chỗ kiểm phiếu không có nhân viên phục vụ, tâm lý vừa mới hoảng hốt, nhưng đôi mắt sắc bén phát hiện ra bên ngoài các cửa sổ lớn, cái máy bay kia còn chưa tách khỏi bục nối 
Thế giới này so với thế giới trong nhận thức của chúng ta tựa hồ không quá giống nhau.
Bởi vì bối cảnh sinh hoạt khác nhau, mỗi ngày tiếp xúc thông tin khác nhau, nên nhận thức của mỗi người về thế giới này cũng khác nhau.