Tiết tử: Edit và Beta: Độc Tiếu Đau! Đau vô biên vô hạn, như sóng thủy triều đánh úp lại, từng đợt từng đợt, chiếm lĩnh toàn bộ tri giác của hắn.
Bên trong chiếc màn che bằng bạc, một đôi nam nữ đang cuồng loạn triền miên, cùng nhau tấu lên giai điệu mang theo dư vị k*ch t*nh.
Mùa đông năm ấy rất lạnh, càng lúc càng lạnh, tựa như sẽ không bao giờ kết thúc. Năm mới sắp đến, nhà nhà đều bận bịu mua sắm hàng tết, quây quần chờ đón giao thừa mừng năm mới.
Cả cuộc đời của Khấu Quân Khiêm đều là sai xót trớ trêu của định mệnh. Nếu không phải ông trời cố ý trừng trị hắn thì chỉ có thể nói hắn xui xẻo rơi trúng vận
Anh chú ý cô gái kia thật lâu. Lúc ban đầu sẽ lưu ý đến cô, là vì trên bàn cô đầy các loại kẹo màu sắc tiên diễm. Có kẹo mềm, sôcôla đường, kẹo nuga, kẹo đường, kẹo tình nhân… Ngay cả cái loại kẹo bảy màu trong suốt thực phục cổ đều có. Thoạt nhìn cũng rất ngọt.
Cô đơn là một người cuồng hoan Cuồng hoan là một đám người cô đơn Tình yêu vốn bắt đầu từ tình bạn Nhưng dần dần tôi đã quên cảm giác có một người bạn là như thế nào Tôi một người một mình ăn cơm lữ hành nay đây mai đó
Ánh tịch dương xuyên qua vòm lá đại thụ, bị chia cắt thành nhiều dải sáng màu vàng nhạt bay lượn trong không trung.
– Bùi thức tự bạch Tính tình tôi rất kém cỏi, đánh nhau gây sự là bữa ăn chính, trốn học ghi tội là cơm rau dưa, tôi cho rằng, chính mình lớn lên sẽ đi lăn lộn giang hồ, hơn nữa vì viễn cảnh tuyệt vời này mà thật sâu chờ mong. Trước khi nói rõ chuyện này, tôi phải tự giới thiệu.
Một đôi tình nhân đến miếu, không cầu con cái không xin tiền tài. Cả hai quỳ trước thần cùng nhau lập lời thề độc, nếu ai thay dạ đổi lòng sẽ chết trước. ”Không hối hận?” Thề độc như vậy. Cả hai đứng dậy, cô khẽ hỏi, nhẹ nhàng phủi vết dơ dính trên đầu gối của người yêu.