Mèo
Gọi tới thì không tới, xua đi lại chẳng chịu đi, khi bạn bận thì đến làm phiền bạn, lúc bạn rảnh muốn chơi với nó một lát thì lại lim dim lười biếng.
Chó.
“Tiểu ca!”
Tiết Phúc đang cầm chổi quét lá rụng dưới chân tường, chợt nghe một tiếng gọi êm tai. Ngẫm lại bản thân cũng đã hơn hai mươi tuổi đầu vậy mà vẫn được nghe một tiếng “Tiểu ca”, liền ngẩng mặt lo lắng nhìn.
Lại nói, kể từ khi Công Tôn mang Tiểu Tứ Tử và Triệu Phổ đến Tiêu Dao Đảo, bắt đầu cuộc sống tiêu diêu tự tại, lại cả ngày chẳng có việc gì làm.
* Thiêu hỏa côn là que cời bếp đó.
Đầu xuân, nhành cây xanh đâm
chồi những lộc non mơn mởn, trên mái hiên tuyết đang dần tan chảy, cỏ
xanh tuyết trắng, khiến cho tinh thần con người càng trở nên phấn chấn.
Đông Hạng, chợ phía bắc đã sớm mở.
Tiếng pháo vang rền, chấn động cả con phố Đông Hoa.
Khánh lịch năm thứ 4, trên bờ sông Lạc Hà dưới chân núi Hoa Sơn, vùng trung bộ bình nguyên Lạc Dương.
“Két…..” một tiếng, cánh cửa gỗ cũ kỹ bị đẩy ra, Trần Thạch Mai cầm
trong tay cái chổi lông gà bước vào, khép cửa lại rồi cẩn thận đảo mắt
nhìn xung quanh.
“Đánh chết nó! Mau đuổi theo!”
“Chó hoang, đừng chạy!”
Một đám côn đồ đầu tóc quái dị, tên cầm thiết côn, tên cầm xích chạy thật nhanh, còn không ngừng hô to, quơ quơ vũ khí trên tay, giống như muốn phát tiết cái tinh lực dồi dào của tuổi trẻ.
“Vẫn nhớ không ra sao?”
Oss đứng trong phòng bệnh, nhìn thiếu niên mười sáu tuổi gầy yếu nằm trên giường, hỏi bác sĩ đang cầm bản ghi chép bên cạnh.
“Nó có thể đã bị kích động quá lớn, cho nên không thể miễn cưỡng.” Bác sĩ có chút bất đắc dĩ lắc đầu, “Kiên nhẫn đi.”