Tiếng pháo vang rền, chấn động cả con phố Đông Hoa.
Khánh lịch năm thứ 4, trên bờ sông Lạc Hà dưới chân núi Hoa Sơn, vùng trung bộ bình nguyên Lạc Dương.
“Két…..” một tiếng, cánh cửa gỗ cũ kỹ bị đẩy ra, Trần Thạch Mai cầm
trong tay cái chổi lông gà bước vào, khép cửa lại rồi cẩn thận đảo mắt
nhìn xung quanh.
“Đánh chết nó! Mau đuổi theo!”
“Chó hoang, đừng chạy!”
Một đám côn đồ đầu tóc quái dị, tên cầm thiết côn, tên cầm xích chạy thật nhanh, còn không ngừng hô to, quơ quơ vũ khí trên tay, giống như muốn phát tiết cái tinh lực dồi dào của tuổi trẻ.
“Vẫn nhớ không ra sao?”
Oss đứng trong phòng bệnh, nhìn thiếu niên mười sáu tuổi gầy yếu nằm trên giường, hỏi bác sĩ đang cầm bản ghi chép bên cạnh.
“Nó có thể đã bị kích động quá lớn, cho nên không thể miễn cưỡng.” Bác sĩ có chút bất đắc dĩ lắc đầu, “Kiên nhẫn đi.”
Trong đêm tối, có hai người đang chạy vào rừng rậm hắc ám bên ven đường.
Edit: Nhược Lam
Beta: Fin
Núi Hắc Phong nằm ở phía Nam của Thành Hắc Phong, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, sườn núi cây cối tốt tươi, chân núi có suối nhỏ đan xen, quả là một ngọn núi bốn mùa luân chuyển.
Cả đời này, Ngao Thịnh chỉ nhớ rõ hơi ấm bàn tay của hai người, một là của mẫu thân hắn, một là của Tương Thanh.
KẺ PHONG LƯU ĐỆ NHẤT HOÀNG THÀNH
Tiếng pháo đì đùng vang vọng cả con phố Đông Hoa.