Ý thức của cô tỉnh lại từ trong bóng tối hỗn độn, nghe thấy tiếng thời gian chuyển động. Tiếng gió, tiếng khóc, tiếng củi cháy đôm đốp nho nhỏ, còn có tiếng reo hò, tiếng cười của nhóm người. Là ai nói chuyện bên tai?
Thẩm Châu Hi chuẩn bị xuất giá. Khăn voan long phượng tỏa ánh kim quang lấp lánh đặt bên trái nàng, ma ma ở bên phải đang đọc danh sách của hồi môn. Vì bây giờ là ban ngày nên giọng bà ta cũng lạnh hơn ngày thường.
“Muội biết không? Có người nắm tay nhau khi sinh ra đó!” Trên một cái giường được ngăn cách bằng tấm chăn mỏng đã giặt đến bạc màu, tỷ tỷ nhẹ nhàng vỗ về muội muội đang đòi nghe kể chuyện.
Tàu điện ngầm đông đúc chen chúc vào bảy giờ sáng ngày trong tuần, còn quầy thực phẩm ở siêu thị tấp nập vào lúc mười giờ ngày cuối tuần.