Tôi ước gì Giovanni hôn tôi.
Truyện Phương Tây
---NGƯỜI ĐƯA TIN---
Ngày 12 tháng 6 năm 1804
Từ cộng tác viên đặc biệt của chúng tôi.
Vùng Winchester ~ Toà án ~ ngày 11 tháng Sáu năm 1804
Longbury, Tháng 10 Năm 1815
Đôi tai của Ellie như bị kim châm khi nghe đến tên của Jack. Dường như nàng không phải là người phụ nữ duy nhất có đôi tai bị châm.
Trình tự sắp xếp những tài liệu này sẽ trở nên rõ ràng trong khi đọc. Mọi vấn đề không cần thiết đã được loại bỏ, sao cho một câu chuyện hầu như mâu thuẫn với những khả năng mà người đời sau tin tưởng có thể hiên ngang đứng vững như một sự thật giản đơn.
“Em chưa bao giờ biết chuyện tình trên ghế sau xe có thể như thế nào,” Ivy nói, ngả người trên ghế sau, cười với Tristan. Sau đó cô nhìn lướt qua anh vào đống đồ tạp nhạp trên sàn xe. “Có lẽ anh nên kéo chiếc cà-vạt của anh khỏi cái ly Burger King [[1]] cũ đó.”
Enleri đang suy ngẫm.
Và suy ngẫm khá lâu.
Sau đó nhà thám tử danh tiếng đứng lên, giật phắt tập muời trang giấy vừa đánh máy, xé toạc thành bốn mảng không đều nhau.
Anh ta cau có nhìn chiếc máy chữ câm lặng, nó thì nhìn lại ông chủ cáu kỉnh với vẻ diễu cợt ra mặt.
Vào một ngày đông ảm đạm, một màn sương màu vàng bao trùm lên cây cối trên đường phố Luân Đôn, đầy đến nỗi tất cả các cửa hàng đều phải bật đèn lên như ban đêm vậy. Một bé gái trông vẻ mặt hơi khác thường ngồi cùng cha trên một chiếc xe đi chầm chậm trên các đường phố chính.
Anh mời nàng đến dự buổi tiệc cocktail, mời lần cuối cùng.
Nàng không biết điều đó. Nàng không biết rằng giống như Blandine, nàng sắp bị anh đẩy ra cho bầy sư tử - đó là đám bạn bè anh.