Ở ngoại ô của thành phố, trong một khu rừng núi xanh dào dạt, tồn tại một khu nhà theo kiểu dáng châu Âu cũ vô cùng rộng lớn.
Khu nhà xa hoa, tinh mỹ phức tạp trong khuôn viên rộng hàng trăm mét vuông đều là đất tư nhân, thuộc về một gia tộc vô cùng phồn vinh, gia tộc Bắc Tề.
Hô hấp của người nằm trong ngực cứ thế tắt đi, cậu ôm chặt khối thân thể dần dần băng lãnh này trong biển lửa, si ngốc mà lấy ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt bị nước sôi tàn phá có vẻ đáng sợ.
「 Trình Tinh, thực xin lỗi, nếu có kiếp sau, tôi sẽ trả lại cho cậu.」
Lần đầu tiên nhìn thấy Bắc Tề Lạc, Thiệu Huân đã ngửi thấy được hương vị nguy hiểm từ hắn.
Bắc Tề Lạc chỉ đứng lẳng lặng trong một góc của căn phòng khiêu vũ huy hoàng, nhưng với bề ngoài siêu phàm xuất chúng, hắn vẫn trở thành tâm điểm của mọi người.
Tam sinh tam thế, là do ta không an phận, lạc vào cõi luân hồi. Quay đầu nhìn lại, nhị thế đã qua.
Ngoái nhìn Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, nước sông mặc sắc im lìm, lặng yên như đã chết, vô sinh vô niệm.
Bước vào Vọng Hương đài, bà cụ đã sớm chờ đưa ta một chén Mạnh Bà Thang.
Mưa mùa xuân, lạnh thấm tận xương tủy, mưa phùn lất phất liên miên hạ suốt mười ngày vẫn chưa ngừng, tiếng thở dài phả hơi khí nháy mắt đã biến mất trong làn mưa băng lạnh.