"Bội Nghị....." Cho tới bây giờ, Hà Tĩnh Đình còn cảm thấy không quen khi kêu tên vị hôn phu của mình, giống như chỉ cần kêu lên tiếng thì mộng đẹp sẽ tỉnh lại.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Màn đêm tối tăm bao trùm cả thành phố và đánh chìm nó vào giấc ngủ say của sự tĩnh lặng. Tĩnh lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng chiếc lá rơi khỏi cành chạm nhẹ xuống mặt đất.
“Nên rời giường thôi .” “Uhm.” Kết hôn đã năm năm , buổi sáng mỗi ngày đều là những đoạn đối thoại giống nhau. Nghe được tiếng gọi quen thuộc kia, Kha Khải Đường mở mắt ra đã thấy Lí Thần Du ăn mặc chỉnh tề đứng ở đầu