Giáo viên mới tới họ Thẩm, hơn nữa còn là một thầy giáo trẻ tuổi cao ráo, cực trì đẹp trai, những lời này được truyền ra từ miệng Phùng Hân Hân. 
Văn Nghiễn ngồi ở trên ghế, lông mày nhíu chặt lại, anh dùng cùi chỏ đụng đụng Trịnh Tự ở bên cạnh đang múa bút thành văn, nhỏ giọng hỏi hắn: “Ngươi có ngửi thấy mùi gì hay không?” Trịnh Tự mơ hồ nhưng vẫn là ngửi ngửi thử: “Đâu có mùi gì đâu?”
Tiểu vương gia cưỡi ngựa đi trên con đường nhỏ trong núi, trước sau là đoàn người đông nghìn nghịt. Núi rừng cũng không còn vẻ yên tĩnh xưa kia, một đám đông người nói cười láo nháo ồn ào, làm chim chóc trong rừng kinh sợ, tất cả đều ào ào bay đi.