Khói đặc cuồn cuộn bốc lên khiến cho Hạ Phong mỗi lần hít phải thì ho lên sặc sụa như tiếng thổi ống bễ(1) “khò khè”, anh có cảm giác cổ họng và phổi mình như đang bị lửa thiêu đốt, Hạ Phong dần dần mất đi ý thức. “Không thể, không thể ngủ được, mình sẽ chết mất.”
Khu C, tầng 495, Trung tâm Hoạt động với bức tường màu xanh xám bị phủ kín bởi các loại hình vẽ graffiti, sáu bảy cô gái bước vào, người thì phấn khởi, chờ mong, kẻ thì căng thẳng hồi hộp.
Bầu trời vạn dặm không một gợn mây, chỉ thấy một màu xanh thăm thẳm tinh khiết. Thời tiết thật là tốt! Mạnh Kỳ mở mắt, thấy tiết trời như vậy thì không muốn ra khỏi giường nữa.