Từ siêu thị đi ra, bị một luồng khí nóng phả vảo mặt, Cố An Ninh lau mấy lớp mồ hôi dính trên trán, rồi lại cúi xuống kiểm tra một lượt đồ mới mua xem đồ dùng hàng ngày đã đủ chưa, sau đó bước đi về phía ga tàu.
Nắng gắt đổ như lửa, thời tiết nóng rát bao trùm khắp thành Thanh Châu. Hành lang sáng choang rộng lớn, bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào huyên náo. Bệnh viện tựa hồ bận rộn hơn mọi ngày, có vẻ bệnh nhân nhập viện hôm nay có thân phận “đáng gờm”.
Trên đường từ Shangri-La trở về, Mục An mơ màng thiếp đi một lúc, những hình ảnh hỗn loạn nhoáng qua không biết là mơ hay thực. Khí hậu cao nguyên khắc nghiệt khiến cô mệt rũ.
Khương Ngọc rất thích đến cửa hàng này ăn sáng, không gian tuy nhỏ nhưng dọn dẹp lại rất sạch sẽ, hơn nữa bà chủ còn vô cùng thân thiện, mỗi lần thấy cô đến đều cười híp mắt rồi hỏi: "Vẫn ăn như cũ phải không?"
Thứ Hai, Phương Thù họp từ sáng đến tận trưa, đến lúc ăn cơm cô mới có thời gian rảnh ôm lấy điện thoại di động. Kết quả vừa mở wechat ra xem, cuộc trò chuyện của nhóm bạn cấp ba im ỉm từ rất lâu rồi
Hỷ Lạc đứng bên lề quốc lộ 320, xung quanh hoang vắng, sự yên tĩnh rõ ràng trong phạm vi vài km dường như chỉ có một mình cô.
Tác giả: Thanh Cù Biên tập: TBB Sáng sớm tháng Tám, nhiệt độ vẫn nóng lên, mặt trời mới ló rạng, cả thành phố Ngu Châu như bừng tỉnh. "Tiểu Tâm Can, dậy ăn cơm thôi."
Khi nhìn thấy Lê An Ni, Đàm Dĩnh hơi sững sốt. Nhiều năm rồi không gặp nên Đàm Dĩnh có chút không nhận ra cô ấy, thương trường như chiến trường, hình dáng cô ta cũng nhạt nhoà đi trong kí ức của Đàm Dĩnh. "Sao vậy?" Diệp Tử bên cạnh hiếu kì dừng lại, nhìn về phía hướng mắt Đàm Dĩnh