Cuối xuân tháng ba, đầu tháng tư, mưa phùn rải rác.
Tiểu thành Khúc Giang nằm ở biên giới Doanh châu, vốn là chốn hẻo lánh không mấy nổi trội, lại cách xa kinh đô.
Tần Ương vốn vẫn cho rằng sau khi lên tiểu học rồi sẽ không phải gặp lại thằng nhóc Thẩm Tấn đáng ghét kia nữa. Đáng tiếc, ông trời đúng là không toại lòng người.
Tô Phàm, thật xứng với cái tên ấy.
Dung mạo bình thường, vóc người bình thường, học vấn cũng bình thường. Không kể đến thiên hạ này thiên thiên vạn vạn sĩ tử, ngay cả trong số học trò tại cái Kháo Sơn trang nho nhỏ đây, Tô Phàm cũng không thấy nổi bật.
Bao giờ cũng vậy, khoảng thời gian trước những dịp nghỉ lễ luôn là thời điểm làm ăn tốt nhất của những tiệm cắt tóc, làm đẹp.
Mặc Khiếu từng nói với Lan Uyên: “Nếu tới nhân gian, ngươi nhất định chỉ biết ăn chơi trác táng.”
Lan Uyên nháy mắt mấy cái, phiến tử miêu kim (cây quạt mạ vàng) mở trước ngực từ từ lay động: “Dù không ở nhân gian, ta cũng là một kẻ ăn chơi trác táng.”
Tô Phàm, thật xứng với cái tên ấy.
Dung mạo bình thường, vóc người bình thường, học vấn cũng bình thường. Không kể đến thiên hạ này thiên thiên vạn vạn sĩ tử, ngay cả trong số học trò tại cái Kháo Sơn trang nho nhỏ đây, Tô Phàm cũng không thấy nổi bật.
“Nguyên nhân gây ra cố sự vốn thật là hoang đường…”
Vùng hoang vu, đêm trăng tròn, trong căn miếu bỏ hoang đã lâu truyền ra một tiếng than thở.