01. Thẩm Độ là một người trầm mặc, lạnh lùng từ nhỏ, một là vì bản tính ít lời nội liễm, hai là bởi hắn bị bệnh từ nhỏ, không nên có những cảm xúc quá mãnh liệt. Quen với Thẩm Độ từ nhỏ tất nhiên tôi hiểu rõ những điều này. Bởi vậy khi tôi nhìn thấy ý cười nơi khóe mắt hắn đối với Lâm Thất Thất…
Vào ngày sinh nhật của tôi, Giang Văn Tự đưa bạn gái về nhà. Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô ta, tôi cứng đờ tại chỗ, tay chân lạnh lẽo. Trong đầu có một giọng nói gào thét: “Chạy đi, đừng để cô ta nhìn thấy mày!” Mà cô ta cười khanh khách nói: “Cô, chú, cháu là bạn gái của A Tự, Khương Mẫn. ” Vẻ…
“Bạn học Thẩm, chuyện ngày hôm qua thật sự là ngoài ý muốn. Nếu tớ nói tớ không cố ý, cậu có tin không?” Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng đi theo sau lưng cậu thiếu niên, con khỉ nhồi bông nhỏ treo trên khóa kéo của cặp sách khẽ lắc lư theo nhịp cơ thể của cô. Bây giờ là sáu giờ rưỡi sáng thứ Hai, cổng…
Ầm ầm! Cùng với tiếng đinh tai nhức óc của sấm sét, vài tia chớp cắt qua bầu trời đêm đen nhánh, mưa to tầm tã như trút nước, bùm bùm mà đánh vào cửa sổ xe. Xe ngừng lại trong cơn mưa lớn, bên trong xe ánh đèn mờ nhạt, không khí cổ quái mà nặng nề. Sau một trận yên tĩnh, Thịnh Diễn Chi lạnh lùng…
01 Tiền truyện - chúng ta Phan Trí Nguyên nhìn người đàn ông đang đứng ở trước mặt mình, đôi mắt cậu hơi cay, sống mũi cũng dần chua xót nhưng vẫn cố chấp trưng ra vẻ mặt bình thản nhất có thể. "Anh tới đây làm gì vậy? Tối rồi anh——" "Anh tìm em." Trương Nam Thành gục đầu lên vai cậu, mùi bia rượu…
01 Tôi cầm mặt dây chuyền bằng ngọc bích của Lục Trân Châu, nhìn người từ ngàn dặm xa xôi đuổi đến tận huyện thành, Tống Mộ Hàn. Tôi mặt không đỏ tim không đập: “Đúng rồi, tôi chính là bé gái cứu anh khỏi đuối nước năm đó.” Tống Mộ Hàn đưa ra nghi ngờ. "Trước khi ngất đi, tôi mơ hồ nhìn thấy trên…
Tháng tám ở Ninh Thành, trời nóng như đổ lửa. Tô Mặc Ngôn vừa kết thúc chuyến du lịch ở Bắc Âu, chưa thể thích ứng với bầu không khí 40 độ. Nàng lấy từ trong túi ra một chai kem chống nắng dạng phun sương, hùng hùng hổ hổ phun lên người, đeo kính râm xong, lúc này mới đẩy cửa xuống xe. Trước mắt là…
Giang Nhu chậm rãi đi xuống con dốc, tựa theo thành tường khiến con người cô có chút lười nhát. Nhìn thấy Trịnh Nam vừa dắt xe đạp ra khỏi cổng, cô hai chân rất nhanh chạy đến, theo sau Trịnh Nam là tiếng gọi thất thanh: “Nam Nam, đợi tớ đợi tớ” “Nam Nam” Anh cau có khó chịu không liến nhìn cô nổi…
“Trường Thọ, ngươi nói ta trông đẹp mắt như vậy, xác suất được Tần vương sủng có lớn không?” ______________________________ Tần Sưởng vương năm thứ mười hai, mùa đông. Tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ. Không khí tràn ngập hơi lạnh, khắp đường đi lối lại trong cung, cung nhân mặc những bộ trang phục dày…