Máy bay xuyên qua tầng mây, cắt ngang tia sáng, ổn định giảm tốc độ rồi hạ cánh. Mấy phút sau, lốp máy bay ma sát với mặt đất gây ra chấn động mạnh, cơ thể Lục Thần Phong hơi lắc lư, chậm rãi mở mắt. Ánh sáng tràn vào tầm nhìn hãy còn mơ màng, anh nghiêng đầu nhìn cửa sổ, ngoài kia là bầu trời sáng…
Tôi từng nghe lời thề của tuổi trẻ không biết trời cao.
Cậu ấy nói, em sẽ yêu anh dài hơn cả một đời.
Tôi hỏi, yêu như thế nào.
Cậu ấy nói, nếu anh đến cầu Nại Hà thì đừng vội uống canh, chờ em đi tới cưỡng hôn anh trước mặt Mạnh Bà.
Như vậy sẽ dài hơn cả đời một nụ hôn.
Tôi nói, sao em biết anh đi…
Mùa đông năm nay cực kỳ lạnh. Vừa đến tháng mười hai, thành phố có biệt danh “trăm năm không thấy tuyết rơi” này đã bắt đầu có những bông tuyết bay lả tả. Những lớp tuyết dày phủ kín trên những cành ngô đồng trơ trụi hai bên đường.
Thỉnh thoảng, có những chú chim ngơ ngác bay ra, đậu trên những…
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước khi xuống máy bay, Thang Vu Tuệ không ngờ mình sẽ nôn dữ đến vậy.
Quyết định đến Cam Tư vừa đưa ra vào tuần trước, trước khi lên máy bay cũng chẳng biết gì cả, ngay…
Phòng khách trống trải giờ này đèn đuốc sáng trưng, mỗi một vật trang trí đều được lựa chọn tỉ mỉ, toàn bộ căn phòng lộ hơi thở xa hoa.
Chung Duy Cảnh cầm bút ký tên mình lên tờ giấy sau đó đưa cho người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha đối diện: “Đây!” Nét mặt Kỳ Mạn La vốn kiêu căng, nhưng nghe Chung…
1.
Nhà thổ ngân hà.
Bạch Phú Kiều vừa mở mắt đã thấy ánh đèn thủy tinh sáng lòa, hắn giơ tay che lại, mắt bị chói đến nhức buốt.
Ý thức dần quay về, hắn từ từ nhớ lại mọi chuyện.
Bản thân vừa bắn xong lần thứ ba thì toàn thân bất lực, tim đập rất nhanh, sau ót cũng đau âm ỉ, tầm mắt mờ dần rồi đen…
Trọng địa Thiên Tân, tiếp giáp Yên đô*, là một thành phố mang hơi thở nặng nề đạm nhạt lẩn khuất sau náo nhiệt rộn ràng, sừng sững giữa bến cảng bao quanh.
Xa xa là núi non bồng bềnh nối liền cùng trời biển, mênh mông sóng cả.
(*Ý chỉ nước Yên thời Chu, ngày nay thuộc phía bắc Hà Bắc và phía nam…
Tô Viêm mở mắt ra, kinh ngạc xen lẫn vui mừng, không phải hắn đã chết rồi sao? Chẳng lẽ, địa ngục hay thiên đường gì đó đẹp như thế này hay sao?
Không đúng!
Chỗ này... rõ ràng là một căn phòng, lại còn là phong cách cổ xưa!
Tô Viêm phát hiện mình đang nằm trên giường, theo bản năng muốn ngồi dậy…
Biên tập: Ginny.
Bên ngoài cửa số tuyết rơi trắng xóa, mặt đất cứ như được trải lên một lớp thảm bông màu trắng thật dày, lạnh đến nỗi máu toàn thân cũng muốn đông lại, hai tay Tống Ly không khi nào rời khỏi ấm giữ nhiệt cũng không chịu được mà hắt hơi một cái.
Y dở nhất là chịu lạnh, nếu biết trời…