Bánh hấp mới ra lò tỏa hương ngọt ngào hấp dẫn người qua đường dừng bước.     Có đứa nhỏ quấn lấy cha mẹ đòi mua. Lúc có được bánh hấp rồi hắn cực kỳ vui vẻ. Trong lúc lơ đãng hắn nhìn thấy đứa con trai của cửa hàng bán đậu phụ ở phía đối diện và đắc ý hếch cằm.     “Ngộ Nhi, sao vậy?” Trương…
      Nhắc đến quê nhà, ta bĩu môi, gượng nén hơi nóng dâng lên nơi hốc mắt: "Không giống nhau."     Lúc cữu cữu chưa làm Hoàng đế, nhà ta chỉ là một gia đình võ quan nghèo khó nơi thâm sơn cùng cốc, không có quy củ, chẳng phân tôn ti, ta cưỡi ngựa rong ruổi khắp núi rừng, ngã thế nào cũng cảm thấy…
      Thời Ngạo ló đầu ra khỏi cửa kính xe ô tô, một cơn gió Tây Bắc bất ngờ ùa hẳn vào mặt, khiến cô không khỏi cau hàng chân mày lại. Cả người rút ngược lại vào bên trong, hỏi Đức Bố: “Có thể sửa được không?”     Đức Bố chỉ lắc đầu.     Anh ta không biết đọc sách, chỉ biết sửa những mái tôn sắt…
      Lê Trác Cẩn hơi chóng mặt, mở mắt ra chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe thấy giọng Ngu Tử khàn khàn: “... Anh về phòng của anh mà ngủ.”     Lê Trác Cẩn ngay lập tức tỉnh táo lại.     Những hình ảnh lộn xộn từ đêm qua nhanh chóng quay lại trong đầu hắn, Lê Trác Cẩn im lặng buông tay đang ôm Ngu Tử…
      Cà phê trong tay Xuân Hòa đã nguội lạnh, cô uống một ngụm với vẻ mặt vô cảm: “Bố mẹ cho.”     Dù bố có phải người bố tốt hay không, mẹ có phải người mẹ hiền hay không, chỉ cần nhìn ngoại hình mà họ cho Xuân Hòa, Xuân Hòa đã rất biết ơn họ rồi.     Khi hai người đang trò chuyện, trời bên ngoài…
      Hắn ta đã mời một bà đồng về nhà, bà đồng chỉ vào hướng góc tây nam của hậu viện và nói, người sống ở phương hướng này sẽ khắc hết cả nhà.     Ta chính là người sống ở đây.     Bởi vì tổ phụ đã cứu tổ phụ Tống gia, việc cưới ta về là cách để bọn họ báo ân.     Ta và một con gà trống đã làm lễ…
      “Chủ tử, công tử Phong Lưu phái người tới giục, nói là hỏi xem khi nào ngài mới qua đó.” Gã sai vặt ở bên ngoài cung kính hỏi người trong xe ngựa.     “Vội cái gì.” Tiếng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên, giọng điệu lười biếng xen lẫn sự tùy ý.     Gã sai vặt cúi đầu, không nói gì nữa.    …
      “Ê, Chu Tiểu Minh tỉnh rồi kìa! Cậu ấy tỉnh rồi!”     Rồi Giang Minh Châu vẫy tay hớn hở:     “Ra đây đi, nhanh lên, có chuyện lớn!”     Chu Cảnh Minh tắt quạt, bất lực đứng dậy đi ra ngoài. Hóa ra, cái gọi là “chuyện lớn” chỉ là kéo nhau đến nhà hàng Tây mới mở, đang rất thịnh hành, để ăn…
"Có thể—?"     Ta chớp mắt, thăm dò lên tiếng:     "Có thể đổi thành một đống khác không?"     "Ngươi biết đó," ta rất thành khẩn tìm kiếm sự đồng cảm từ hắn, "Ta cũng rất muốn chọn mà!"           "Nhưng mà xấu như vậy..."     Vừa nói, ánh mắt ghét bỏ của ta suýt nữa rớt cả ra ngoài.     "Ta thật…