Hôm nay đúng vào ngày mùng hai tháng hai, trong nhà đã dùng ngải cứu xông qua, còn phải chiên bánh gạo để đuổi sâu bọ.
Sức khỏe Tề Thăng không tốt, mỗi khi chuyển mùa đều hay ho, đêm không ngủ yên, hai ngày nay cơn ho đã đỡ một chút. Nhưng khi trời mưa, bệnh cũ ở khớp gối lại tái phát, âm ỉ đau…
Hơn phân nửa người dưới tay đều có hơi th/ô b/ạo, lúc hắn bị ném vào, thân thể g/ầy nhưng rắn chắc đều là vết thương.
Môi còn chảy m/áu.
Mà đôi mắt màu nâu sẫm kia, lại nhìn chằm chằm tôi, giống như sói ẩn núp trong đêm tối.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, duỗi chân ra…
“Lâm Tả Ức, thiếu tiền thì nói thẳng, đừng có giả vờ đáng thương làm người ta buồn nôn.”
“Đừng quên, tại sao cô lại được sinh ra.”
“Cô thích tiền đến vậy à? Thích giành giật đồ của người khác? Đồ hèn hạ.”
Tôi lặng người, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.
Tôi không quên.
Tôi…
Thỉnh thoảng nó hát ru, còn nói được mấy từ "Ống khói nhỏ", "Chai xanh", "Lon sắt nhỏ", "Giường sofa".
Đôi khi cũng nói những câu kỳ quái, như "Mẹ béo", "Mẹ đỏ" gì đó.
Còn có câu "Đừng nhúng tay" mà tôi mãi không nghe rõ.
Tôi không biết tại sao ông chủ lại dạy vẹt nói những câu kỳ…
Rõ ràng Ngu Dật Hàm vừa mới đi rửa mặt, tóc và mặt anh ướt đẫm nước, phần trên cơ thể để trần.
Quý Tiêu nhìn cơ bụng rắn chắc và đường cong cơ thể mượt mà, không giống với vẻ ngoài thanh lịch, tao nhã, cùng những vết cắn như vết chó cắn trên vai anh, lúc này mới hoàn toàn nhớ ra.
Hắn…
Trước mắt hình như nhiễm phải một chút đỏ, Bạch Hiển suy nghĩa thật lâu thì mới biết đó có lẽ là máu của chính mình
Bên tai truyền đến những tiếng la thất thanh:
"Tiểu Hiển....."
"Tiểu Hiển!"
"Bạch Hiển! Ngươi có ổn không? Nhanh xuống đi! Đừng để mọi người chờ ngươi!"
"Mày lên đó làm gì thế! Đàn…
Khi Đường Triệu bước vào với hai cốc trà sữa lạnh trên tay, hắn không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của cậu bạn mình. Dù đã nhìn thấy khuôn mặt này suốt bốn năm qua, nhưng hắn vẫn thường cảm thán về sự bất công của tạo hóa.
Đường Triệu cắm ống hút vào cốc trà sữa, loại ít đá và ba phần…
Ta liếc nhìn trời cao nắng chói rồi nói: "Ngươi uống thuốc trước đi, ta sẽ cố gắng mời Thần y tới trước khi trời tối."
Tạ Tịch nhìn ta, trong mắt lộ ra sự tuyệt vọng không cách nào che giấu:
"Ngươi không cần cứu ta."
Đôi mắt thiếu niên đen nhánh, vô thần.
Dưới thân xác đầy…
“Bác sĩ Phí, cậu xem trường hợp của cậu bé này.”
Bàn tay cầm thuốc của Phí Lâm khựng lại, anh thoáng ngẫm nghĩ về cách xưng hô “bác sĩ Phí”, rồi dập thuốc, tiện tay bê luôn gạt tàn đi.
Triệu Minh Hạo tránh sang một bên, kéo người phía sau ra.
Một cậu trai khoảng mười tám, mười…