Ngày 12 tháng 9 năm 2000.
“Tài khoản đuôi 2022 của bạn nhận được 19 tệ, số dư hiện tại là 19 tệ [Ngân hàng Công Thương]”.
Lý Thần nhìn nội dung tin nhắn của ngân hàng gửi đến trên điện thoại di động, cuối cùng hít sâu một hơi, trên mặt không giấu được sự hưng phấn.
Năm tháng trước, anh hồi sinh từ…
Phần một – Yêu Thầm Thinh Lặng
(*暗恋无声: Chữ cuối là “Thanh” trong tên nam chính – Tống Kỳ Thanh.)
===
Cha mẹ Thư Niệm ầm ĩ đòi ly hôn năm cô tròn năm tuổi, cả hai người đều không muốn nuôi cô, đã thế còn quá vội vã kiện tụng nên chả rảnh trông nom đứa con gái này, thế là Thư Niệm được gửi về quê…
"Y đâu? " Một nam nhân cao lớn thuận miệng hỏi người vệ sĩ bên cạnh sau khi bước vào nhà chính.
"Thiếu gia...!À y đang ở dưới hầm" Tên vệ sĩ đầu đổ đầy mồ hôi.
Chết tiệt, lại thuận miệng gọi y là thiếu gia không phải sẽ bị phạt chứ?? Ta đây là không cố ý.
Lão đại à, ngài đại ân đại đức đừng trách…
1.
Ta giúp Thái tử chữa khỏi căn bệnh lâu năm, được Thánh thượng thưởng cho trăm lượng hoàng kim. Ngoài ra còn giúp tỷ tỷ ta định ra hôn kỳ, gả tới Đông cung.
Ta kéo cái chân bị thương tiếp chỉ, thất thần nhìn tỷ ấy ngã sấp như chó ăn bùn. A tỷ ngồi dưới đất…
1
Ta là một nữ phụ ác độc, không xuyên thư, không có hệ thống, không có vận khí.
Những gì ta có được bây giờ đều là do tự mình thức tỉnh.
Hôm nay là một ngày quan trọng, là bước ngoặt trọng đại trong kiếp sống nữ phụ ác độc này của ta.
Ta muốn bắt cóc nam chính mang về nhà, muốn làm mấy chuyện xếp…
Lúc Kim Trạch tỉnh lại trong nháy mắt trong đầu không có bất cứ suy nghĩ nào.
Phải qua vài giây, giác quan mới giống như đột nhiên bị kéo mạnh từ trong mơ ra, cậu cảm giác được mặt đất lạnh lẽo dưới chân, một bên đầu mơ hồ đau nhức, còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cậu liền không nhịn…
Đã bước qua tháng sáu, tiết trời oi bức.
Màn đêm buông xuống, khoảng sân bên ngoài biệt thự cổ của nhà họ Thẩm toàn là những chiếc xe đắt đỏ. Hôm nay là lễ mừng thọ thứ 80 của ông cụ Thẩm, những người trong giới thượng lưu đều đổ về đây.
Con đường hướng đến nhà họ Thẩm đã tắc hơn 20 phút, Tần Xu…
Minh Hi từ trên giường nhảy lên, trong tay đã theo thói quen làm ra động tác công kích, thần sắc khẩn trương mà cảnh giác nhìn chung quanh, hơn nữa theo bản năng bắt đầu tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia.
Người không tìm được, cảnh sắc xung quanh quen thuộc mà xa lạ lại khiến anh sững sờ tại chỗ. Ý…
Trình Xuyên đá văng cửa ký túc xá, cánh cửa nặng nề va phải tường, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn sang.
Khóe miệng Lý Thương Bằng co rút không nói gì, Vương Cụ mặt đầy phẫn nộ, nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, vẫn nhỏ giọng mắng thầm một câu: “Đồ thần kinh.”
Chỉ có Bạc Hải vẫn giữ được ý cười…