Mùa đông, năm 126 TCN. Sau nhiều ngày tuyết rơi dày đặc, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ.  Lúc tiết trời đẹp sau nhiều ngày tuyết rơi, Hán Vũ Đế Lưu Triệt tiến hành một cuộc tụ họp nhỏ bên ngoài cung. Bởi vì chỉ là một cuộc tụ họp nhỏ nên Lưu Triệt chỉ cho mời một số bề tôi mà hắn yêu…
Lụa trắng. Rượu độc. Đoản kiếm. Đây là lễ vật nàng nhận được sau ngày mồng tám tháng chạp. Trong phòng ngay cả một lò sưởi cùng không có, trên người nàng chỉ có duy nhất một kiện áo kép cũ. Cóng đến mức ngay cả cột sống cũng lạnh thấu. Nhưng không có vấn đề gì, ngay cả lạnh hơn cũng không có vấn đề…
Cuối tháng tám, Hải Thành nghênh đón cơn bão cuối cùng, mây đen bao phủ, sắc trời mau tối hơn mọi khi. Cửa phòng ngủ phụ bị đẩy ra, mợ Ngô Anh Hoa vừa cầm khăn lông lau nước vừa lớn tiếng oán trách: “Mưa lớn như thế cũng không biết lên lầu dọn chăn xuống, cả ngày chỉ biết nhốt mình trong phòng,…
“Tội nữ Thôi thị mưu hại Mạnh Đạt, hại 2 mạng người, phán lập tức trảm quyết, đem lên Cẩu đầu đao!” Hàn Kỳ tuyên án xong, thấy nữ phạm nhân dưới đường đã bất tỉnh, bèn sai người đánh thức. Trong không khí tràn ngập mùi ẩm mốc kỳ lạ, nói chung là rất thối. Rơm được rải khắp nơi trong đại lao rộng…
Trời âm u vừa mới trút xuống một trận mưa, hơi nước ẩm ướt nổi lơ lửng trong không khí, Trần Lăng Tùng xách theo một cái ô tự động, nước mưa chảy dọc theo thân dù, nhỏ ướt một mảng nhỏ trên sàn xi măng, cậu đẩy cửa vào phòng. Vừa tham dự xong một lễ tang. Sắc mặt Trần Lăng Tùng đầy nghiêm túc, …
Rạng sáng lúc năm giờ, còn 3h nữa mới đến thời gian gặp mặt các Fans hâm mộ. Mới vào đầu xuân thời tiết hơi lạnh, sáng sớm hướng gió thay đổi lại càng thêm rét lạnh thấu xương. Thời tiết không tốt, Dư Niệm vừa đến cửa ra vào của sân vận động, trên không trung liền rơi xuống từng hạt mưa phùn rả…
Lúc ta đẩy cửa tiến vào, Lý Ngư vô cùng hoảng sợ. Chàng không phải sợ tiếng mở cửa, mà là bị chính người tới dọa cho sợ hãi. Sắc mặt chàng trắng bệch, ánh mắt u tối, ta biết bản thân mình bây giờ quả thực rất đáng sợ. Lý Ngư nhìn ta trong chốc lát, cả gương mặt hiện lên sự đề phòng, thậm chí còn…
1 Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ không bao giờ gửi ảnh của sếp cho người yêu cũ để đỡ mất mặt. Sếp của tôi là ai? Lục đại tổng tài, tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng, và là chủ tịch của một công ty công nghệ Internet. Một người tài giỏi như vậy, người thường như tôi nào dám mơ tưởng…
1. Chuyện tôi thích Hứa Thế Vũ, không chỉ cả lớp tôi mà cả trường đều biết. Nguyên là trong một lần trực ở đài phát thanh của trường, tôi tranh thủ tâm sự tuổi hồng với cô bạn cùng ca rằng: “Tôi thích Hứa Thế Vũ, cậu đừng nói với ai nhé~” Và rồi, ngay sau đó, mọi người đều biết. Vì mic trong phòng…