Trình Xuyên đá văng cửa ký túc xá, cánh cửa nặng nề va phải tường, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn sang.
Khóe miệng Lý Thương Bằng co rút không nói gì, Vương Cụ mặt đầy phẫn nộ, nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, vẫn nhỏ giọng mắng thầm một câu: “Đồ thần kinh.”
Chỉ có Bạc Hải vẫn giữ được ý cười…
Dông tố thổi tuyết bay loạn xạ, mù mịt lưng chừng trời, che trùm mặt trời giữa trưa.
Màn trời bên ngoài cơn bão tuyết vẫn một màu xanh thẳm, đây đó cánh ưng chao liệng.
Từ trên không nhìn xuống, núi tuyết Mộ Sĩ Tháp Cách ở giữa những đỉnh băng khổng lồ chập chùng trùng điệp, giống như một hạt sáng…
Cơn gió lạnh lẽo thổi qua nhưng Thẩm Chi Khản đang đứng bên ngoài cửa lại hoàn toàn không nghe thấy tiếng gào thét từ nó, trong tai chỉ còn những tranh cãi lộn xộn.
Đồ trang trí trong nhà không giống như những ngày bình thường, mà như đang ăn mừng một ngày lễ đặc biệt nào đó.
Hôm nay là ngày bố của…
Ánh nắng từ phía chân trời len lỏi qua từng ô cửa sổ nhỏ, đem cái lạnh của một đêm mưa tuyết nung chảy đi, làm sáng bừng cả đình viện tịch mịch.
Thời điểm ánh sáng ấy chiếu đến trên người, dường như còn có thể mang đến một tia ấm áp.
Tiểu Lý Tử một bên cầm cái chổi thật to quét dọn những bông tuyết…
Khu biệt thự quý hiếm Lục Gia Loan ở thành phố Hạ Hải.
"Đứa nhỏ của nhà đó đã lâu không có ra cửa phải không?"
"Đúng rồi, từ khi sự kiện kia xảy ra, đứa nhỏ đó đã không ra khỏi nhà một bước, có thể đã chết ở bên trong luôn hay không?"
"Đừng nói bậy, mấy ngày trước tôi còn thấy Cậu của cậu ta chạy…
Edit: Nananiwe
Hai mươi ba tháng năm, đêm lạnh, gió như bóng ảnh, trăng tựa lưỡi liềm.
Thích phủ đèn đuốc sáng trưng, đèn lồng đỏ thẫm được treo trên cao, đập vào mắt là hồng trù tơ lụa, sắc đỏ trước mắt làm lòng người tràn đầy vui mừng.
Lúc này rượu đã quá ba tuần, tân khách mặt đỏ tai hồng, có…
Đầu ngón tay thon dài khẽ lướt qua dây đàn của cây đàn cổ.
Tiếng đàn trầm bổng êm dịu, thân đàn lốm đốm, im lìm lạnh lùng với thế gian.
Con thuyền hoa nhấp nhô trong màn mưa đêm; ở mũi thuyền có một người thân mặc trường sam trơn nhưng lại vấn tóc bằng kim quan đang gảy đàn trên mặt hồ không một…
3 giờ sáng, Trình Hiểu Cát gần như là từ trên xe taxi lăn xuống, sau đó cúi gập người xuống rất thấp, sắc mặt trắng bệch trán đổ đầy mồ hôi, hai tay dùng sức ấn bụng, gần như liều mạng cũng phải gắng hết sức của mình tới bệnh viện thành phố cấp cứu.
Cô tìm được một vị y tá đang trực, run run rẩy…
Edited by Bà Còm in s2.truyenhd.com
Source convert from Wikidich
Mặt trời chói chang nhô lên cao, trong hậu viện của Quy Đức phủ nha lại là một mảnh mây đen mù sương. Hạ nhân ra ra vào vào nín thở tận lực giảm âm thanh đến mức tối thiểu, sợ bất kỳ động tĩnh gì sẽ làm chủ nhân bên trong không vui.…