Mọi người đều nói, mẹ tôi đã sinh ra một đứa con hoang.   Giống như bây giờ, tôi đang dây dưa với Bùi Tịch Thanh.   Trong phòng toàn là mùi tin tức tố đang hòa quyện vào nhau.   Còn dưới lầu, người nhà họ Bùi đang tụ tập nói chuyện, bàn bạc về hôn sự của Bùi Tịch Thanh.   Mỗi lần tắt đèn, Bùi Tịch Thanh đều giống như một con ch.ó điên.   Tôi nhìn vết hằn trên cổ rồi lườm anh ta một cái.   "Anh là chó à? Rõ ràng anh biết da tôi dễ để lại dấu mà anh còn cắn mạnh như vậy."   "Không nhịn được."   Anh ta thản nhiên nói rồi cài lại khuy măng sét.   Chỉ cần thay bộ vest mới là anh ta lại quay về bộ dạng ngụy quân tử đó.   Bùi Tịch Thanh là kiểu người điển hình cho câu nói kéo quần lên rồi là chối bỏ trách nhiệm.   Anh ta vừa chỉnh lại cà vạt vừa bảo tôi sắp tới đừng tìm anh ta nữa.   "Sao nào, xong việc rồi thì không muốn quan tâm tôi nữa à?"   "Mấy ngày nay tôi rất bận, em ở trường học hành cho tốt, đừng không có việc gì lại về đây làm phiền tôi."   Giọng anh ta rất thờ ơ và cả sự xa cách…

Truyện chữ