Ta xấu, thật sự xấu, vô cùng xấu… Mỗi lần nhìn thấy ta mọi người dều kinh sợ, tinh thần hoảng hốt cho rằng gặp ta là chuyện tuyệt đối không may mắn. Người không quen biết thì động chân động tay với ta, người biết sơ sơ thì chào hỏi cho qua cho nó có lệ. Nhưng xấu cũng là cái tội sao? Dù như vậy cũng đâu phải lỗi tại ta, mọi người nghĩ có đúng không. Ta cũng chưa từng nghĩ là sẽ đi hại người, ta cũng chỉ mong có được một cuộc sống bình thường mà thôi. Đi ra ngoài mua chút đồ, chỉ không cẩn thận bị người ta thấy lại hại hắn phải nhảy lầu tự sát, nói là chỉ có làm như vậy mới có thể rửa mắt. Chính vì vậy mà không ít người dựng lá cờ trừ dân hạ nước mà đuổi giết ta. Thế là mỗi ngày ta đều bị người người đòi giết, quả thực là chịu quá đủ rồi. Ta quyết định, chấm dứt cuộc đời mình… Nhìn phía trước là dòng xe đông đúc trên đường, ta hạ quyết tâm đi đến tòa nhà đối diện để tự sát. Nhưng khi ta vừa mới bước được một bước thì bỗng có ánh sáng lóe lên chớp nhoáng… “Không ổn rồi, có người bị xe…
Tác giả: