Tác giả:

* Trái Đất năm 2104 “khụ, khụ,…Xem ra ta đã đến lúc phải đi rồi.” Cụ già nằm giường ho khan, mỉm cười nhìn về phía con cháu nói. Trông thấy con cháu ai cũng sụt sịt, cụ già liền thở dài, giọng nói nhỏ bé: “Đời người như giấc mộng…Các con, không nên quá đau buồn… Khụ khụ, sống ở trên đời ai cũng phải chết cả, khụ khụ... Các con hãy sống thật tốt, hãy quý trọng những gì mình đang có… Khụ...” “Tạm…” – Chưa nói xong từ tạm biệt, cụ già liền nhắm mắt lại và từ trần. “Ông nội!” “Cha” “Huhuhuhu” Đám tử tôn ở trong nhà khóc lóc, sau đó chuẩn bị tang lễ cho cụ già. ** 49 ngày sau. “Đây là đâu, ta chẳng phải chết rồi sao.” Cụ già bỗng nhiên mở mắt, kinh ngạc nhìn rừng cây rậm rạp phía trước mặt thầm nghĩ. - Một tiếng chuông vang lên trong đầu ông lão kèm theo một giọng nói rất dễ thương: Nhìn chung quanh không thấy ai mà mình vẫn nghe được giọng nói, cụ già giật mình nghĩ chắc mình vừa nghe nhầm, kiểm tra lại thân thể của mình, chỉ thấy mình là một người không có quần áo gì để mặc. Khiến cụ già…

Truyện chữ