Truyện trọng sinh là một thể loại văn học tập trung vào nhân vật chính được đưa trở lại cuộc sống trong một thời gian trước đó với kiến thức và kinh nghiệm từ cuộc sống trước đó. Thể loại này thường khám phá quá trình trọng sinh của nhân vật và cách họ sử dụng kiến thức của mình để thay đổi cuộc sống và vận mệnh của mình. Trong truyện trọng sinh, nhân vật chính thường nhận ra rằng họ đã có một cuộc sống trước đây và có cơ hội sống lại. Họ mang theo những ký ức và kiến thức từ cuộc sống trước đó và sử dụng nó để thay đổi số phận của mình hoặc ngăn chặn những sự kiện xấu xảy ra.

Truyện trọng sinh thường tập trung vào việc xây dựng một cuộc sống mới và thay đổi tương lai của nhân vật chính. Họ có thể thay đổi quan hệ với những người xung quanh, phát triển tài năng và sự nghiệp, hoặc tạo ra những tình huống mới để đạt được mục tiêu của mình. Thể loại truyện trọng sinh mang đến một cảm giác thú vị và hứng thú cho độc giả, khi cho phép họ tưởng tượng và mơ ước về việc có cơ hội sống lại và thay đổi cuộc sống của mình. Nó cũng thường mang đến sự đồng cảm và hy vọng, khi nhân vật chính có cơ hội khắc phục sai lầm và đạt được thành công mà họ không thể có trong cuộc sống trước đó.

Truyện trọng sinh có thể thuộc vào nhiều thể loại khác nhau như ngôn tình, tiên hiệp, huyền huyễn, lịch sử, và đô thị. Tùy thuộc vào cốt truyện và bối cảnh, truyện trọng sinh có thể mang đến những câu chuyện hấp dẫn và đầy sự thay đổi cho người đọc. Những truyện cực kỳ hot trong thể loại trọng sinh đang làm mưa làm gió hiện nay mà bạn không nên bỏ lỡ như Chiêu Diêu, Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối, Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi) hay Nữ Nhi Lạc Gia.

Edit + beta: Văn Văn.

[1] Pháo hôi: nhân vật hy sinh để bổ trợ cho sự thánh thiện cùng lợi ích của nam nữ chủ, là nhân vật thường chết sớm.

*

Cô bị bắt cóc.

Chiếu chỉ tứ hôn của triều đình vừa ban xuống, đích tỷ thở dài não nề. Nhìn nàng như vậy, ta hiểu ngay nàng cũng đã trọng sinh.

Kiếp trước, đích tỷ từng vui vẻ bước lên kiệu hoa, trở thành Vương phi của Nhiếp Chính Vương, sống trong vinh hoa phú quý.

Vào giữa tháng 8, dù là 7 giờ sáng thời tiết cũng đã bắt đầu hơi oi bức, mặt trời chiếu thẳng xuống, tiếng ve trên cây kêu khiến người ta khó chịu.

Đáng lẽ phải là kỳ nghỉ hè vô lo vô nghĩ, nhưng Tần Bạch lại phải đi đến lớp học thêm.

Khi ta đang tìm cách từ chối hôn sự với Thế tử Hầu phủ - Cố Trường Phong, bỗng nhiên bá mẫu của ta xông vào.

"Tịch nhi và Cố Thế tử xung khắc về bát tự, không thể thành hôn!"

Đôi mắt ta sáng lên, chăm chú nhìn bà.

Trần bá mẫu chắn trước mặt ta, quay sang tổ mẫu nói:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sở Nhược Đình tỉnh lại sau một hồi hỗn loạn.

Nàng chật vật ngồi dậy, đỡ lấy cái trán như muốn nứt ra, đảo mắt nhìn xung quanh. Lúc này nàng mới nhận ra mình đang trong một mảnh rừng rậm xanh um.

Ta c.h.ế.t vào một ngày tuyết rơi.

Vốn dĩ có thể cầm cự đến mùa xuân năm sau, nhưng Sở Hành lại không thể chờ đợi thêm nữa.

Lưỡi d.a.o găm từng tấc, từng tấc xuyên qua lồng ngực ta, máu tươi chảy ướt đẫm cả chiếc giường.

Hắn vẫn chưa hết hận.

Vu Giai vốn nghĩ, cho dù trong cuộc sống này, cô không phải nữ chính thì cũng có thể xem như là một nữ phụ trong bộ tiểu thuyết ngôn tình nào đó. 

Ta đầu thai vào năm thứ mười hai.

Việc đầu tiên sau khi rời khỏi Tạ phủ là đến vùng ngoại ô hoang vắng thăm mộ kiếp trước của ta. Ngôi mộ đơn độc, ngày Thanh Minh lạnh lẽo như giữa đông, cỏ dại mọc cao ba thước.

Ta thêm một nắm đất mới, tự nhủ: