“Ai nha chết tiệt! Đần độn quá đi. Một lần nữa!"... Trừ cái này ra, còn có tiếng quả bóng đụng vào tường " bộp bộp bộp ", tiếng bàn ghế va chạm...
Truyện sủng là một thể loại văn học tập trung vào những câu chuyện về tình yêu và sự chăm sóc ân cần. Thể loại này thường xoay quanh mối quan hệ tình cảm ấm áp, ngọt ngào và đầy sủng ái giữa các nhân vật chính. Truyện sủng thường mô tả những tình huống lãng mạn và những cử chỉ sủng nịnh từ một nhân vật chính đối với nhân vật khác. Các câu chuyện trong thể loại này thường tạo ra những cảm xúc tích cực và tạo động lực cho độc giả. Nhân vật chính thường là người chăm sóc, yêu thương và tạo ra một môi trường an lành và ấm áp cho nhân vật khác.
Truyện sủng mang đến cho người đọc cảm giác thoải mái, hạnh phúc và tràn đầy tình yêu. Nó tạo ra một không gian tưởng tượng lý tưởng và thường chứa đựng những giá trị như tình yêu, lòng trắc ẩn và sự quan tâm. Truyện sủng thường được xem như một thể loại giải trí, tạo ra một trạng thái tâm trạng tích cực cho người đọc. Nó tạo nên những câu chuyện lãng mạn và đáng yêu, mang đến sự an ủi và hy vọng về tình yêu và hạnh phúc trong cuộc sống.
Thể loại truyện sủng thường thu hút những người muốn tìm kiếm những câu chuyện đáng yêu, ấm áp và tình cảm. Nó mang đến một trạng thái tâm trạng thoải mái và làm dịu đi những căng thẳng trong cuộc sống hàng ngày. Những truyện cực kỳ hot trong thể loại truyện sủng đang làm mưa làm gió hiện nay mà bạn không nên bỏ lỡ như Tổng Tài Tại Thượng, Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi, Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối hay Dưỡng Nữ Thành Phi.
Lâm An là đạo diễn có tiếng độc miệng trong cái vòng luẩn quẩn này, mặc kệ sau lưng có chống lưng hay không, hoặc là ảnh đế ảnh hậu gì đó, chỉ cần phát huy không tốt, vẫn bị la mắng thóa mạ như thường.
Dạ dày nóng rát từng trận, thần kinh có chút mệt mỏi. Vân Chức cảm thấy có một con quái vật khổng lồ đang đè trên người cậu, đè cậu muốn ná thở luôn. Trên người dính dính nhớp, rất khó chịu.
Ôn Nhiễm đứng cách đó không xa, thật sự cô và Ôn Tân Nhĩ đã nhiều năm không gặp. Năm Ôn Nhiễm học cấp hai cha mẹ cả hai đã chia tay trong hòa bình, một người nuôi Ôn Tân Nhĩ một người nuôi Ôn Nhiễm, từ đó trở đi cô cũng chưa từng gặp lại em trai.
Người con trai phía trước đột nhiên dừng lại, sau đó xoay người nhìn cô từ trên xuống dưới một hồi, cuối cùng dừng lại nhìn đôi giày của cô.
Thực sự là một đôi giày mới.
Cậu thầm thở dài hỏi cô: “Ninh Manh, cậu mua giày size bao nhiêu đấy??”
“35.” Ninh Manh trả lời cậu.
Bệnh nhân nằm viện, trăm người thì cả trăm người đều không được phép hút thuốc, bác sĩ hộ sĩ lúc nào cũng cả trăm đôi mắt nhìn chòng chọc vào bạn, nếu không muốn bị nhắc nhở tới chết thì chỉ có thể tìm con đường khác thôi.
Trần Hằng vừa mới dừng xe lại, Phùng Ngạn đã vui mừng reo lên.
“Anh Hằng, em ở bên này. Anh mau tới đây.”
Trần Hằng nhìn lướt qua một lượt. Anh chưa gặp bọn họ bao giờ, có lẽ bọn họ không phải là người Túc Nam.
Lưu Thần nhìn bóng dáng thiếu nữ đi khuất mới khẽ thở dài một tiếng. Ông đã làm việc ở trung học Lâm Lan nhiều năm, vẫn luôn phụ trách tuần tra phòng học vào lúc chạng vạng.
Nửa năm qua, ông phát hiện ở lớp ba sẽ luôn không tắt đèn sau giờ học.
Ánh nắng buổi chiều chiếu qua cửa sổ, biến thành một chùm ánh sáng, soi rõ ra từng hạt bụi bay lên rồi an tĩnh nằm trên sàn nhà.