Truyện sủng là một thể loại văn học tập trung vào những câu chuyện về tình yêu và sự chăm sóc ân cần. Thể loại này thường xoay quanh mối quan hệ tình cảm ấm áp, ngọt ngào và đầy sủng ái giữa các nhân vật chính. Truyện sủng thường mô tả những tình huống lãng mạn và những cử chỉ sủng nịnh từ một nhân vật chính đối với nhân vật khác. Các câu chuyện trong thể loại này thường tạo ra những cảm xúc tích cực và tạo động lực cho độc giả. Nhân vật chính thường là người chăm sóc, yêu thương và tạo ra một môi trường an lành và ấm áp cho nhân vật khác.

Truyện sủng mang đến cho người đọc cảm giác thoải mái, hạnh phúc và tràn đầy tình yêu. Nó tạo ra một không gian tưởng tượng lý tưởng và thường chứa đựng những giá trị như tình yêu, lòng trắc ẩn và sự quan tâm. Truyện sủng thường được xem như một thể loại giải trí, tạo ra một trạng thái tâm trạng tích cực cho người đọc. Nó tạo nên những câu chuyện lãng mạn và đáng yêu, mang đến sự an ủi và hy vọng về tình yêu và hạnh phúc trong cuộc sống.

Thể loại truyện sủng thường thu hút những người muốn tìm kiếm những câu chuyện đáng yêu, ấm áp và tình cảm. Nó mang đến một trạng thái tâm trạng thoải mái và làm dịu đi những căng thẳng trong cuộc sống hàng ngày. Những truyện cực kỳ hot trong thể loại truyện sủng đang làm mưa làm gió hiện nay mà bạn không nên bỏ lỡ như  Tổng Tài Tại Thượng, Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi, Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối hay Dưỡng Nữ Thành Phi.

Các thị nữ khéo léo, nhẹ nhàng mang theo những bông hoa tươi còn vương sắc xuân cắm vào bình hoa. Dẫn đầu là thị nữ lớn tuổi nhất, Laura, bà tiến gần mép giường công chúa với dáng vẻ điềm đạm, tà váy khẽ động theo từng bước chân.

Bắc Đô, tháng Ba.

Ánh mặt trời lác đác rơi, mang sắc vàng rực rỡ.

Ninh Hân ngồi ở hàng ghế sau của xe buýt, sát cửa sổ. Một tay cô giữ chặt chiếc ba lô vải bạc màu trên chân, tay kia kéo mở cửa sổ xe.

Làn gió nhẹ từ từ thổi vào, cô thoải mái nheo mắt tận hưởng.

Lúc Lý Diệp Tử ra khỏi nhà thím Ba, Lý Hoan lén chặn cô ở cửa.

Bấy giờ mặt trời vừa khuất núi, ráng chiều màu đỏ cam rọi xuống khiến toàn thân Lý Diệp Tử trông như một con búp bê sứ tinh xảo. Cô đá viên cuội dưới chân, hỏi Lý Hoan: “Sao không về nhà?”

“Có cớm tới nhà mình.”

Trong căn phòng nhỏ và tối, Trịnh Dữ ngồi trên chiếc ghế xoay, khuỷu tay anh chống trên tay cầm, nhíu mày mệt mỏi. Một đầu tóc ngắn màu đỏ bù xù, anh khẽ thở dài, đứng dậy khỏi ghế.

Không viết ra được ca khúc, thật khó chịu.

Đứng ở cửa sân vận động, nhìn đám người đang ồn ào, Tằng Phan một trăm linh một lần hoài nghi cuộc đời.

Muốn quay lại quá khứ tát cho chính mình một cái.

Cô làm sao mà lại đưa ra quyết định hoang đường như vậy......

Khi não của Dư An An phục hồi ý thức, phản ứng đầu tiên của cô là không biết bản thân mình còn sống hay đã chết. Cảm nhận được sự đau đớn, cô mở mắt ra, theo sau đó là một tiếng hét xuyên qua khe núi tĩnh lặng.

Từ bệnh viện bước ra, Thẩm Thanh Âm với khuôn mặt đầy lo âu, lững thững đi dọc theo con đường rợp bóng cây mà không có mục đích gì.

Trong ba tháng qua, đây đã là lần thứ ba em trai cô phải nhập viện.

Tám rưỡi tối, cuối cùng cũng kết thúc một ngày quay phim mệt mỏi, Thẩm An An mặc áo gió, đeo kính râm bước ra từ phim trường.

Một chiếc Cayenne màu đen đi tới, dừng ở trước mặt cô, trợ lý Tiểu Dư bước tới mở cửa xe, Thẩm An An cúi người ngồi vào trong xe.