Lần đầu tiên Tiểu Xuân phát hiện vườn thảo dược bị mất dược liệu là vào một đêm đầu hè.
Nhị gia nhà ta là một hoàn khố [1], toàn bộ thành Hàng Châu đều biết điều này.
[1]: kẻ áo quần lụa là, chỉ biết ăn chơi phá phách.
Hôm đó, Dương Chiêu đang vắt hết trí óc để nghĩ cách tu bổ một món đồ gốm thì có điện thoại.
Người gọi điện là em trai Dương Chiêu – Dương Cẩm Thiên, giọng chắc nịch thông báo cho cô một tin – nó lại vào đồn cảnh sát.
Đúng vậy, lại.
Khí trời thanh lành, núi biếc nước trong.
Ánh mặt trời ban trưa rọi vào sơn cốc tĩnh lặng, một màu ấm áp.
Xong tiết tự học ban đêm, trời đã tối hẳn.
Bạch Lộ từ nhà vệ sinh rửa tay ra, Tương Như vẫn còn gục mặt xuống bàn, một đám nữ sinh vây quanh.
Chỗ của mình đã bị người khác chiếm, Bạch Lộ đành ngồi phía sau đợi. Tiếng nói chuyện của nhóm người bên cạnh truyền tới tai.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tám giờ rưỡi tối.
Hà Lệ Chân nhìn đồng hồ đeo tay khi bước xuống từ xe buýt, không sớm không trễ.
Giờ đã là tháng tám, trời nóng hâm hấp. Hà Lệ Chân tay xách túi đứng chờ ở ngã tư đường Tây Kinh.
người dịch: idlehouse
Hôm đó trời đổ tuyết.
Không khí trắng xoá, âm thanh cũng bị hút hết, trên cao tuy không thấy trời xanh, nhưng cũng không u ám, mặt trời vẫn chiếu xuyên qua được những tầng mây, tạo nên một chút ánh sáng mỏng manh.
Một chiếc xe lửa chạy giữa núi. Tình trạng thời tiết xấu không chỉ có ở đây, mà cả nước đều như vậy. Năm nay không khí lạnh quét khắp cả nước, ở Bắc Kinh xảy ra một trận bão tuyết, sáng nay tất cả chuyến bay đều bị đình chỉ.